Hội nghị kết thúc, lúc này toàn bộ Đại La Thiên vực trở nên sôi động hẳn lên, vì sau hôm nay, con quái thú đã say ngủ nhiều năm sẽ trở mình thức dậy, chuẩn bị giương nanh múa vuốt, trở lại trạng thái săn mồi.
Những thế lực mấy năm nay không ngớt khiêu khích Đại La Thiên vực sẽ phải hiểu, một khi hùng sư đã thức giấc, thì sự trả thù của nó sẽ cực kỳ khủng khiếp.
Những mệnh lệnh nối nhau ban hành trong ngoài Đại La Thiên, vô số thế lực thuộc về Đại La Thiên vực đều chuẩn bị binh mã, dòng chảy đã bắt đầu chuyển động.
Và đây sẽ là một hồi chiến tranh chân chính.
Cửu U cung.
Ngày hôm nay toàn cung đang đắm mình trong những tiếng hò reo vui vẻ, sắc mặt mọi thành viên Cửu U cung đều tươi vui kích động, uất ức nghẹn trong lòng bao nhiêu năm nay đã được triệt để phun ra hết.
Từ nay về sau, Đại La Thiên vực sẽ không còn ai dám đưa ánh mắt khinh thị nhìn đến Cửu U cung nữa.
Mọi người gõ chén cụng ly, cực kỳ cao hứng, những tiếng cười thống khoái vọng khắp Cửu U cung.
Trên đỉnh cung điện, Mục Trần nằm trên mái nghiêng, vầng trăng sáng vắt ngang khung trời, hắn nghe tiếng cười nói vui vẻ mà lòng cũng sảng khoái. Ngẩng lên nhìn trăng sáng, dường như ánh trăng yêu mị đang phản chiếu một bóng dáng xinh đẹp yểu điệu.
- Lạc Li...
Lẩm bẩm gọi tên người con gái nhung nhớ. Tính thời gian, cả hai đã xa nhau cũng nửa năm, chẳng biết lúc này nàng ở Lạc Thần tộc như thế nào, có thoải mái hay không? Trọng trách gánh vác Lạc Thần tộc lớn như vậy, tất cả đều nằm trên đôi vai gầy của nàng, ngẫm lại càng làm cho hắn đau lòng.
Nhưng hắn biết bản thân lúc này chưa có thực lực gì giúp được nhiều cho nàng, thậm chí không thể xuất hiện ở đó, vì như thế sẽ đem lại phiền phức cho nàng. Dù nàng không quan tâm, nhưng với lòng tự tôn kiêu ngạo của hắn, Mục Trần sẽ không chấp nhận có chuyện như thế.
- Lạc Li, ta đã cố gắng mạnh hơn, có điều... hãy tin ta, sẽ có ngày ta trở thành cường giả cái thế. Lúc ấy, không ai có thể khiến cho nàng chịu uất ức.
Mục Trần nắm chặt bàn tay quyết tâm. Cường giả cái thế, bốn chữ đơn giản nhưng cũng thật nặng nề. Sẽ có bao kẻ cười nhạo, nhưng chỉ có nàng chẳng hề hoài nghi mà đem lòng tin tưởng hắn.
- Lại nhớ cô tình nhân kia sao?
Giọng nói dịu dàng vang lên phía sau, Mục Trần quay lại nhìn, chẳng biết Cửu U từ khi nào đã ngồi trên mái hiên, mái tóc đen rũ xuống, lất phất bay trong cơn gió nhẹ buổi đêm.
Mục Trần gượng cười mắc cỡ.
Cửu U tay chống cằm, nhìn hắn mà mỉm cười. Cái vẻ lãnh diễm thường ngày hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng khó có.
- Lần này lại vất vả cho ngươi.
Mục Trần lắc đầu, cười nói:
- Ngươi còn dám đem cả Cửu U cung giao cho ta đi đánh bạc, ta sao không dốc toàn lực được chứ?
Cửu U đứng thẳng lên, mang theo làn hương thơm ngát bước đến cạnh hắn, tay vỗ nhẹ lên vai, khẽ nói:
- Yên tâm đi, nếu ta dẫn ngươi ra khỏi Bắc Thương linh viện, thì không để cho ngươi thất vọng. Ta tin rằng sẽ có ngày cái tên của ngươi sẽ vang khắp cả Thiên La đại lục, lúc đó ngươi đã có tư cách khởi hành đến Lạc Thần tộc. Còn ta, ngươi có lời hứa của ta, sẽ dốc toàn lực giúp ngươi hoàn thành.
Cửu U cười lớn.
Mục Trần cảm khái ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng. Ngẫm lại mấy năm nay hắn một đường thăng tiến, cũng nhờ có Cửu U trợ giúp hắn rất nhiều, nhiều thời điểm nguy nan nhất ban cho hắn chiếc phao cứu sinh. Mặc dù ban đầu còn mưu đồ xâm chiếm đoạt lấy cơ thể hắn, nhưng may thay lại xảy ra cớ sự khiến cả hai giao ước huyết mạch tương liên, thành ra mối quan hệ của cả hai lúc này đã không thể dứt ra được.
- Đa ta.
Mục Trần chân thành lên tiếng.
Cửu U thản nhiên cười, phất phất tay:
- Được rồi, đừng có cảm động cảm nắng linh tinh. Hai ta đã có giao ước huyết mạch tương liên, nếu như ngươi chẳng may xui xẻo bị xử lý, chẳng phải ta cũng vô duyên vô cớ tử ẹo theo ngươi sao. Cái chuyện này đương nhiên ta không muốn rồi.
Mục Trần trợn mắt chưng hửng, cái không khí tình cảm ấm áp bị mấy lời bông đùa của bà cô này phá tan tành.
- Đại chiến chinh phạt lần này, Cửu U cung cũng phải nhanh chóng xuất binh. Bách Chiến vực long xà hỗn tạp, cũng không dễ đối phó. Nhưng có thế nào đi nữa, ngươi nhất định phải tỏa sáng ở sân khấu này.
Cửu U trở lại nghiêm túc, căn dặn.
Mục Trần mắt lóe sáng:
- Mục tiêu là Long Phụng Thiên?
Cửu U nghiêm mặt gật đầu xác nhận:
- Ngươi chớ xem nhẹ Long Phụng Thiên. Ngày trước còn ở trong tộc, ta có nghe qua, dù ngươi nhận được bất kể Long thần quán đỉnh hay là Phụng thần quán đỉnh, thì con đường tu luyện của ngươi sau này sẽ cực kỳ có lợi, hơn xa những thứ như Đại La Kim Trì mang lại.
- Mà Long Phụng Thiên chỉ có những cá nhân trẻ tuổi tài cao gan lớn mới đủ tư cách tham gia. Hiện tại kinh nghiệm của ngươi còn thấp, nếu không biết nắm lấy cơ hội trong lần chinh phạt này, thì khó có lần khác nhận được cơ hội kia.
Mục Trần gật lia gật lịa hỏi lại:
- Ngươi hẳn cũng có tư cách này chứ?
Cửu U chính là Cửu U Minh Tước, tính theo niên đại tuổi tác Cửu U Tước, thì nàng cũng chỉ mới trưởng thành, dĩ nhiên cũng nằm trong khái niệm "thế hệ trẻ".
- Bản thân ta cũng chính là thần thú, do vậy Long Phụng Thiên cũng chẳng trợ giúp ta được mấy nỗi.
Cửu U mỉm cười.
Mục Trần nhìn nàng, chẳng nói gì. Có nhiều việc chỉ cần khắc ghi trong lòng, không nhất thiết phải nói ra miệng. Cửu U đã vì hắn làm nhiều việc, không chỉ là nhường cơ hội lần
này mà thôi.
- Ta sẽ cố gắng.
Mục Trần chân thành cam kết.
Cửu U vươn tay ra, một cái bình ngọc trong suốt xuất hiện, bên trong lăn lóc một viên đan dược xanh biếc, dao động tinh khiết cùng với đan hương thơm lừng thấm qua bình ngọc tỏa ra ngoài.
- Đây là Chí Thiên Đan, sẽ có trợ giúp lớn cho ngươi. Cái này là chiến lợi phẩm đó. Còn lại 4 viên thì do ta phân phát, thứ này ngươi có dùng nhiều cũng chẳng ích lợi lắm đâu.
Cửu U mỉm cười.
Mục Trần tò mò nhận lấy bình ngọc, nhìn chằm chằm viên Chí Thiên Đan, nhếch miệng cười:
- Huyết Ưng vương không ngờ lại chịu bỏ ra nhỉ.
- Vốn dĩ không dễ đâu, với tính cách Huyết Ưng vương, cho dù bắt buộc phải ói ra thì cũng cố gắng kéo dài thời gian, nhưng cũng may hôm nay vực chủ đại nhân lại lên tiếng, thành ra có cho hắn gan hùm mật báo cũng chẳng dám làm mặt xấu.
Cửu U cười khúc khích, rồi lại tỏ ra kỳ quái:
- Nhưng xưa nay vực chủ đại nhân chưa bao giờ để ý những tranh chiến của các thế lực bên dưới, chẳng hiểu sao lần này lại kinh động đến ngài, có lẽ vận khí của chúng ta cũng khá tốt.
Với địa vị vực chủ, giao chiến giữa Cửu U vệ vs Huyết Ưng vệ cũng giống như mấy đứa trẻ trong nhà tranh ăn với nhau vậy, chẳng có gì đáng chú ý.
Mục Trần gãi đầu tự hỏi, hắn cũng chẳng quen biết vị vực chủ kia, do vậy chỉ có thể cười trừ:
- Có lẽ vực chủ đại nhân thấy tiềm lực của ta cũng khá.
Cửu U trừng mắt trề môi, lười đôi co với hắn, phất tay bỏ đi, quay xuống cung điện.
Mục Trần nhìn theo bóng dáng Cửu U, hắn mỉm cười, tay cầm bình ngọc, trong lòng thầm vui mừng. Với Chí Thiên Đan này, có lẽ hẳn sẽ đủ điều kiện thăng cấp Chí Tôn nhị phẩm.
- Một viên Chí Thiên Đan cũng làm cho mặt mày hớn hở như thế, ngươi chả có tiền đồ gì cả.
Giọng nói nhí nhảnh đáng yêu vang lên làm Mục Trần giật mình quay lại, cô bé áo đen với mái tóc chấm gối đang vắt vẻo ngồi trên đỉnh cung điện. Đôi chân thon thả trắng nõn của Mạn Đà La đung đưa lúc lắc càng thêm trẻ con, chỉ có gương mặt khinh bỉ nhìn Mục Trần.
- Ngươi no rồi thì làm sao biết tâm tình kẻ đói chớ. Mà nè, vực chủ đã xuất quan, ngươi nên cẩn thận kẻo bị phát hiện đó.
Mục Trần phản pháo, tiện thể căn dặn
Vực chủ là siêu cấp cường giả Địa Chí Tôn, cảm ứng cực kỳ đáng sợ. Dù rằng thực lực Mạn Đà La cũng thần bí khó lường, nhưng cũng không chắc không bị người phát hiện.
Mạn Đà La nghe hắn dặn, đôi mắt hoàng kim chỉ liếc nhìn tỏ ra chẳng quan tâm, thản nhiên trả lời:
- Ta không muốn, thì đừng mong có ai phát hiện ra ta.
- Được rồi, ngươi lợi hại.
Thái độ kiêu ngạo hống hách của cô bé làm Mục Trần chỉ biết trợn mắt nhìn trời, định xoay lưng bỏ đi.
- Ở lại đây....
Mạn Đà La đột ngột lên tiếng.
- Hả?
Mục Trần nghi hoặc nhìn nàng.
Mạn Đà La nghiến răng suýt trẹo quai hàm:
- Ba ngày nữa, lời nguyền trong người ta sẽ bộc phát, khi đó ta sẽ cần ngươi vận dụng năng lực Bất Hủ Đồ Lục.
- Nhanh vậy?
Mục Trần kinh ngạc.
- Thời gian tới ta phải giữ trạng thái cơ thể ở mức đỉnh phong, do đó phải giải quyết vấn đề này trước, không cho nó bộc phát không đúng lúc.
Mạn Đà La nghiêm mặt giải thích.
Mục Trần nghĩ nghĩ, rồi cũng gật đầu. Hắn đang tò mò chẳng biết tại sao thực lực Mạn Đà La khủng bố như vậy, lại còn cần phải giữ trạng thái đỉnh phong, chẳng lẽ sắp tới nàng có đại nạn lâm đầu hay sao?
- Sau khi ta áp chế được lời nguyền, ta sẽ dạy cho ngươi cách để tu luyện Đại Nhật Bất Diệt thân. Ngươi lúc này căn bản chẳng phát huy được chút gì năng lực của nó.
Mạn Đà La thản nhiên xỉa xói.
Mục Trần sửng sốt, trong lòng mừng như điên dại. Lời đề nghị hấp dẫn như thế phải nói là cực kỳ. Đại Nhật Bất Diệt thân rất cường đại, và cũng quá huyền ảo với kiến thức cỏn con của hắn. Gần như hắn chỉ có thể luyện ra được, chứ chẳng hề có thông tin gì để khám phá năng lực pháp thân.
- Sao ngươi lại biết ta tu luyện Đại Nhật Bất Diệt thân?
Mục Trần đang mừng như mở cờ trong bụng, nhưng cũng nghi hoặc hỏi lại.
Chỉ có điều Mạn Đà La lại không trả lời, cong chân nhảy xuống khỏi mái cung điện, biến mất trong màn đêm, để lại một câu hờ hững.
- Ba ngày sau, ta sẽ tìm ngươi!