Ba hiệp, Tu La vương trọng thương mà bại!
Lúc Tu La vương
trọng thương lui bước, thiên địa trở nên lắng trầm. Không chỉ cường giả
Đại La Thiên vực trợn mắt há mồm, mà bên phía Bách Chiến vực cũng vô số
kẻ kinh ngạc ra mặt.
Hiển nhiên, kết quả này ngoài dự đoán của họ.
Danh vọng Tu La vương không chỉ nổi tiếng Đại La Thiên vực, mà còn
vang dội khắp Bách Chiến vực. Tuy rằng Thạch Linh Vương(?) có chút quỷ
dị, nhưng đa số đều nghĩ rằng, trận chiến này phải thảm khốc ác liệt hơn trận đánh trước của Thụy hoàng và Ma Bi Chí Tôn nhiều...
Vậy mà kết quả lại làm cho người ta trợn mắt há mồm.
- Tại sao có thể như vậy. . .
Đường Băng mặt hơi trắng nhìn Tu La vương trọng thương rút lui, nhịn không được lẩm bẩm.
Mục Trần sắc mặt cũng khó coi nhìn lên trời, kẻ đang quấn băng đen đầy người lơ lửng trên cao, tỏa ra dao động âm hàn quỷ dị.
Lúc nãy Tu La vương và Thi Linh vương giao đấu, thực lực cả hai đều đã lộ ra.
Chí Tôn thất phẩm!
Cả Tu La vương lẫn Thi Linh vương, thực lực của hai người vậy mà đã ở
cấp độ Chí Tôn thất phẩm, hiển nhiên họ chính là cường giả mạnh nhất cấp Vương trong thế lực của mình. Thực lực này thậm chí đã có thể sánh với
cường giả cấp Hoàng.
Cả hai đều là Chí Tôn thất phẩm, thông
thường mà nói, chiến đấu phải giằng co ghê lắm, nếu không có thủ đoạn gì đặc biệt, thậm chí khả năng kết thúc là hòa.
Nhưng khi mọi người đều nghĩ như vậy, thì trong vòng chiến lại có biến cố.
Mọi người đều thấy, hai người vừa đánh mới 1-2 hiệp, Thi Linh vương
đột nhiên lui lại, rồi tay áo phất phới, một xác ướp đen thui xuất hiện
bên cạnh hắn.
Cái xác khô kia nhìn như bộ xương, thân thể phủ đầy phù văn quỷ dị màu đen, mơ hồ khuếch tán dao động lạnh lẽo làm
người ta rùng mình.
(LTC: phải nói chứ bọn này tinh mắt vãi,
cỡ con kiến đen bò trên hòn đá đen giữa trời đêm đen không trăng không
sao bọn nó cũng thấy rõ luôn...)
Đó là bản lĩnh độc môn của Ma Thi tông, ma thi!
Cường giả Ma Thi tông có năng lực nuôi xác chết, điều khiển thi thể
cường giả khác. dùng nó chiến đấu. Nói cách khác, cường giả Ma Thi tông
am tường việc mượn sức ma thi, lấy nhiều đánh ít.
Mọi người cũng nhìn rõ, cái xác đen thui kia chính là ma thi bổn mạng của Thi Linh vương.
Vì khi Thi Linh vương triệu hồi con ma thi kia, cơ thể hắn đột nhiên
vỡ ra, những dải băng đen rách toạc, cả phân nửa số máu thịt trên người
tách ra bám vào cơ thể ma thi.
Cái cảnh tượng đó thật sự rùng rợn kinh khiếp, người đứng xem tè cả ra quần.
Sau khi máu thịt Thi Linh vương dung hợp với ma thi, hắn vung tay lên, con ma thi bổ mạng lập tức xông tới Tu La vương, rồi lập tức tự bạo.
Con ma thi kia sau khi hấp thu máu thịt Thi Linh vương, thực lực của
riêng nó cũng có thể sánh với Chí Tôn thất phẩm, năng lực cỡ đó mà tự
bạo, e rằng cường giả cỡ Thiên Thứu hoàng cũng trốn không kịp.
Ma thi tự bạo, Tu La vương bị bất ngờ chỉ có thể cố gắng hết sức phòng ngự, nhưng kết quả vẫn trọng thương bại trận.
Kết quả bất ngờ làm cho đám đông có nhiều người còn chưa định thần lại được, cả đám mặt nghệt ra ngu si, chẳng ngờ được Thi Linh vương điên
cuồng tới vậy.
Ma thi bổn mạng và chân thân liên hệ mật
thiết, tuy nhiên ma thi tự bạo, chân thân cũng không phải chết theo,
nhưng trọng thương thì không tránh khỏi. Tu luyện ma thi bổn mạng cực
khó, Thi Linh vương lại đem nó đi đánh bom cảm tử, dù có thắng nhưng
xét lâu dài thì cái được không bù nổi cái mất.
Cũng vì đó đám cường giả Bách Chiến vực cũng phải mồm to như quả trứng gà khi chứng kiến đòn bộc phát điên cuồng như thế.
Thắng lợi này thật sự trả cái giá quá to.
Mục Trần hít hà một hơi, nhìn lại bóng dáng Thi Linh vương, những dải
băng đen rơi lả tả xuống, máu me thấm ra ngoài, tí tách nhỏ xuống, linh
lực dao động phập phù yếu ớt. Hẳn nhiên trọng thương cũng rất nặng.
- Cái tên điên này. . .
E rằng lúc này mọi người đều đã nhìn Thi Linh vương với con mắt khác.
"Véo."
Thiên Thứu hoàng lướt tới, đón lấy Tu La vương, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thi Linh vương:
- Thủ đoạn thật độc ác, ngươi không sợ trả giá như vậy quá lớn sao?
Thi Linh vương thả dải băng trên mắt xuống, lộ ra hai con mắt lạnh
lẽo vô tình, dường như hơi cười, tay run lên. Trên tay hắn, một khúc
xương hình trẻ con được khắc từ khối đầu lâu, và nó đầy vết nứt.
- Thi cốt oa oa?
Thiên Thứu hoàng nhìn thấy vật ấy, sắc mặt liền thay đổi. Thi cốt oa
oa là một vật tà dị, nghe nói có thể chịu thương trí mạng thay cho người mang nó. Thứ này muốn chế ra cũng cực kỳ tàn khốc, nên ít người có
được. Thi Linh vương đem theo cái thứ tà dị kia, khó trách lại hung hãn
cuồng đến như vậy, trọng thương cũng không có di chứng quá nhiều.
Linh Đồng hoàng, Cửu U này nọ cũng nhìn thấy khối thi cốt oa oa kia,
sắc mặt liền khó coi. Thi Linh vương chuẩn bị chu đáo, khó trách Bách
Chiến vực dám chủ động khiêu chiến theo hình thức này...
Nếu
như Thụy hoàng không phải sâu quá khó dò, e rằng trận đầu cũng đã bại,
và lúc này Đại La Thiên vực đã hoàn toàn thất thế.
- Ha ha, cục diện đảo ngược cho Bách Chiến vực chúng ta rồi.
Tàng Kiếm lão nhân cười híp cả mắt, làm cho đám cường giả Đại La Thiên vực căm giận tức tối.
Thiên Thứu hoàng lạnh lẽo nhìn lại, rồi đỡ lấy Tu La vương đã hôn mê
vì trọng thương mang về, giao cho người khác chăm sóc, đưa ánh mắt nhìn
lên vương tọa, thăm dò ý tứ Đại La vực chủ trước sau vẫn bất động như
sơn.
- À, một thắng một bại. . .
Hào quang của Đại La vực
chủ hơi rung chuyển, truyền ra tiếng cười nhạt, nhưng dường như còn ẩn chứa sự lạnh lẽo:
- Xem ra Bách Chiến vực chuẩn bị thật chu toàn.
- Ha ha, Đại La vực chủ nói sai rồi, Bách Chiến vực vốn không sánh kịp Đại La Thiên vực, họ chỉ dốc sức cược mạng một lần thôi mà.
Liễu Thiên Đạo mỉm cười lên tiếng.
Đã có Liễu Thiên Đạo, siêu cường giả Địa Chí Tôn áp trận, đám Bách
Chiến vực cũng bớt nhiều sợ hãi với Đại La vực, lên tiếng cười nói:
- Đại La vực chủ, đã hai trận trôi qua, chúng ta bất phân thắng bại.
Nếu như hôm nay Đại La Thiên vực chủ động rút lui, thì trận thứ ba này
khỏi đấu cũng được.
Một thắng một bại, đánh cược quan trọng
này sẽ quyết định bởi trận cuối cùng. Kẻ xuất chiến bên Bách Chiến vực,
trong số các thống lĩnh hàng đầu vẫn là kẻ kém nhất. Nhưng thật sự ngay
cả Lâm Thanh Phong kiệt ngạo bất quần cũng không tránh khỏi thán phục.
Thậm chí nhiều kẻ còn quả quyết, năng lực Tần Bi so sánh trong giới trẻ
tuổi Bắc giới tuyệt đối không tính là bình thường.
Trái lại
phía Đại La Thiên vực, một thống lĩnh Chí Tôn nhị phẩm, dù danh tiếng
cũng mới nổi, nhưng so với Tần Bi cũng cách biệt trời vực. Đối với trận
thứ ba này, Bách Chiến vực tự tin thấy rõ. Dù sao chỉ cần Tần Bi không
bại, thì về mặt danh tiếng bọn hắn cũng thắng. Đại La Thiên vực hưng sư
động chúng kéo đến áp đảo Bách Chiến vực, nếu cứ kết thúc chiến tranh
nhảm xẹt như thế này, thì ắt sẽ là trò cười cho Bắc giới.
Bên phía Đại La Thiên vực, cường giả ngó nhau chán nản, rồi hướng về người đang đứng đầu Cửu U vệ, vẻ mặt đầy tiếc rẻ.
Vốn nghĩ hai trận đầu thắng chắc, thì trận thứ ba này đấu cho vui, ai mà ngờ cục diện lại thành ra thế này.
Trận đấu vốn dĩ có hay không chẳng quan trọng, lại trở thành mấu chốt cuộc chiến..
Thế sự biến ảo, thật làm người ta lần không ra.
(dùng từ đao to búa lớn: "thế sự" @@ chiến sự là được rồi)
Nhìn thấy mấy cái ánh mắt hoài nghi chán nản đó, Mục Trần cũng chỉ
nhún vai, nhìn lại Đại La vực chủ. Lúc này đây, hắn chiến hay bỏ, tất
nhiên phải tùy ý vực chủ.
Mọi người cũng theo ánh mắt hắn mà
chuyển dời sự chú ý, chờ đợi mệnh lệnh của Đại La vực chủ. Tình cảnh như vậy, Đại La vực chủ dường như hơi cười cười, mà tiếng cười kia lại có
vẻ không có gì bất ngờ.
- Cái cục diện thế này thực ra không ngoài dự đoán của ta.
Đại La vực chủ cười khoái trá, làm cho cả đám cường giả Đại La Thiên
vực chưng hửng tròn mắt. Ý gì đây? Đại La vực chủ đã sớm đoán rằng cục
diện thế này sao? Vậy mà lão vẫn chọn Mục Trần để tham chiến trận mấu
chốt quyết định này sao? Chẳng lẽ lão tin tưởng tên kia như vậy?
Đại La vực chủ đưa mắt nhìn tới Mục Trần, âm thanh mơ hồ:
- Trận đấu thứ ba này quan hệ đến danh vọng Đại La Thiên vực chúng ta, ngươi có nắm chắc hay không?
- Mục Trần sẽ dốc hết toàn lực.
Mục Trần ôm quyền kính cẩn đáp. Dù hắn nghi hoặc chẳng hiểu vì sao đại nhân vật như Đại La vực chủ lại chú ý quan tâm tới nhân vật tôm tép như hắn, nhưng chiến công đã đem tới tận cửa, dĩ nhiên không lý gì hắn lại
từ chối.
- Tốt.
Đại La vực chủ cười nói:
- Trận cuối này ngươi lên đi.
Đám cường giả Đại La Thiên vực thở hắt ra, vực chủ đã không thay đổi
chủ ý, vậy thì chỉ có thể le lói một chút hi vọng, mong rằng tên thống
lĩnh Mục Trần mới toe này thật sự xứng đáng được vực chủ đề cử.
- Mục Trần, cố gắng lên!
Đường Băng nắm chặt bàn tay, hô hào cổ vũ cho hắn. Nàng cũng chẳng
biết trận thứ ba này sẽ ra sao, nhưng bất luận thế nào cũng sẽ ủng hộ
Mục Trần.
Mục Trần nhìn nàng gật đầu một cái, định xông lên
vào trận, vừa lúc cảm thấy một đôi mắt đẹp đang khóa chặt lấy mình,
khựng người nhìn hướng Cửu U, liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của nàng.
Mục Trần mỉm cười, không nói gì thêm, lắc mình lao đi trước ánh mắt đủ loại cảm xúc của cường giả phe mình. Hắn đối diện trận địa Bách Chiến
vực, ôm quyền cất tiếng thanh tao.
- Đại La Thiên vực, Cửu U cung, Mục Trần. Lãnh giáo!