Đại Chúa Tể

Long Phượng Lục


trước sau

Mục Trần rung động nhìn xuống cảnh tượng quân đội tinh nhuệc cung kính cúi chào. Đại La Thiên quân, quân đội hùng mạnh nhất Đại La Thiên vực.

Cửu U vệ có tiềm lực rất tốt, nhưng thực lực cũng còn lâu mới sánh được. Hiện tại nếu hai quân đánh nhau, e rằng vài phút là đủ cho Cửu U vệ toàn quân nằm sải lai trên đất. Nói gì thì nói, rõ ràng chiến sĩ Đại La Thiên quân ít nhất cũng phải là cường giả Chí Tôn cảnh.

Uy lực quân đội này, e rằng trong vực chỉ có Tam Hoàng mới chống cự được, chư Vương cũng khó là đối thủ.

Đại La Thiên quân lợi hại như thế, trở thành thống lĩnh của họ đương nhiên không dễ. Dù cho hôm nay hắn đã phá trận, nhưng bản thân hiểu, trong lòng nhiều chiến sĩ dưới kia cũng chưa tâm phục khẩu phục, bởi vì thực lực của hắn bất quá cũng thuộc dạng đại trà, chênh lệch đến 2 phẩm so với các thống lĩnh khác.

Nhưng hắn cũng không thấy khó chịu, dù rằng còn thua kém, nhưng hắn có thời gian, một ngày kia từ trên xuống dưới trong Đại La Thiên quân sẽ chẳng còn ai dám coi thường hắn.

Mục Trần hạ xuống một bình đài, hướng về phía vực chủ Mạn Đà La, lòng bàn tay là một cái bình ngọc lập lòe linh lực hai màu tím và vô sắc, bên trong bọc lấy chín giọt máu đỏ và rực lửa như dung nham.

Đó là tinh huyết thượng cổ Viêm Long.

- Tất cả đều thuộc về ta?

Mục Trần lên tiếng hỏi Mạn Đà La.

Đối với tinh huyết thượng cổ Viêm Long, Mục Trần đương nhiêm là thèm thuồng. Thượng cổ Viêm Long là thần thú xếp hạng cực cao, thực lực có lẽ cũng chẳng yếu hơn Bắc Minh Long Côn.

Nhớ năm xưa Mục Trần tốn bao nhiêu công sức ở Bắc Thương linh viện mới kiếm được một giọt tinh huyết Bắc Minh Long Côn cho Cửu U, hôm nay phá một trận tự nhiên có được đến chín giọt, đương nhiên là phải vui mừng.

Mạn Đà La gật đầu xác nhận. tinh huyết thượng cổ Viêm Long tuy có quý, nhưng với nàng thì thật ra chẳng là gì.

- Ngươi đã vượt ải Cửu Cửu Viêm Long trận, vậy thì tư cách đại diện Đại La Thiên vực chúng ta tham gia Long Phượng Thiên chắc chắn thuộc về ngươi.

Mạn Đà La lườm Mục Trần:

- Long Phượng Thiên là một sự kiện hệ trọng của thế hệ trẻ Bắc giới, mỗi người tham gia đều có thiên phú trác tuyệt, bối cảnh gia thế đều thuộc loại cường đại vô song.

Mục Trần gật đầu, hắn tự nhiên biết rõ đám thiên chi kiêu tử kia sẽ được các thế lực hàng đầu bồi dưỡng ra sao, chỉ cần nhìn Liễu Viêm của Huyền Thiên điện cũng đủ làm cho hắn phải cẩn trọng.

- Trong Long Phượng Thiên có cấm chế, bọn ta không ai vào được, chỉ có thể tự lực cánh sinh. Đến lúc đó dù có bị người ta chém chết, thì bọn ta cũng chẳng lôi xác ngươi ra được.

- Đại La Thiên vực chúng ta ngày trước đã từng có ai tham gia Long Phượng Thiên không?

Mục Trần suy nghĩ một chút, cất tiếng hỏi.

- Có, nhưng tham gia chưa được bao lâu đã bị người của U Minh cung giết mất.

Mạn Đà La thoáng khó chịu, chuyện này năm xưa khiến cho Đại La Thiên vực bị cười chê không ít.

- Từ trước tới nay, trong giới trẻ tuổi Đại La Thiên vực và những thế lực cấp cao cũng có nhiều chênh lệch. Ha ha, vực chủ xưa nay không quan tâm vấn đề này cho lắm.

Thiên Thứu hoàng mỉm cười giải đáp cho hắn.

- Ai rảnh rỗi mà ngồi chờ cái đám "thiên tài trẻ tuổi" kia lớn lên chứ. Thiên chi kiêu tử cái gì, ta quơ tay ra là bắt cả rổ, bồi dưỡng gì cơ chứ? Chỉ cần có ta tồn tại, Đại La Thiên vực vĩnh viễn trường tồn, nếu không có ta ở đây, bao nhiêu thiên chi kiêu tử cũng chẳng có chỗ mà dùng.

Mạn Đà La trừng mắt nhìn Thiên Thứu hoàng, khẽ mắng.

Mục Trần nghe mà đơ cả lưỡi. Mạn Đà La bề ngoài thì nói vậy, nhưng có lẽ cũng nghĩ khác. Nhiều năm nay không thể nào cô nàng không chú ý bồi dưỡng lớp trẻ, nhưng có vẻ chưa có được người nào làm cho nàng ta hài lòng.

Nhưng nàng ta nói hoàn toàn chính xác, Đại La Thiên vực có thể sừng sững giữa Bắc giới là một trong những thế lực cực đại, nguyên nhân rõ ràng vì có nàng là siêu cường giả Địa Chí Tôn. Nàng còn tồn tại, không ai dám dòm ngó Đại La Thiên vực. Nàng mất đi, thì có bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi cũng không thể chống đỡ sự xâu xé của bao nhiêu thế lực khác.

- Ha ha, Long Phượng Thiên lần này cũng mong Mục Trần biểu hiện cho ra vẻ một chút, để Bắc giới phải biết, Đại La Thiên vực chúng ta cũng có những người trẻ tuổi khó lường.

Thiên Thứu hoàng khoái trá cười nói.

Mục Trần nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Ta sẽ dốc hết toàn lực

Tham gia Long Phượng Thiên đều là thiên chi kiêu tử của các đại thế lực, nhưng hắn cũng đâu cần phải sợ, bản thân Mục Trần hắn cũng chẳng phải là người đơn giản.

Ngay cả tự tin cũng không có, thì làm sao hắn có thể tiến lên đến bước này.

- Đạt thành tích đương nhiên là tốt nhất, nhưng mà đừng để mấy tên vô danh giết chết một cách nhảm nhí là được, bằng không tiếng tăm ngươi gầy dựng cả năm nay sẽ hoàn toàn vào tay người ta đó. Đến lúc đó lại liên lụy Đại La Thiên vực mất mặt.

Mạn Đà La bồi thêm một câu khích tướng.

Mục Trần nhịn không được, nghiến răng bật lại:

- Có ai làm vực chủ như ngươi không...

Đám cường giả có mặt ở đó nghe hắn trả lời mà lạnh mình. Đại La Thiên vực, Mạn Đà La là kẻ thống trị độc tài, ai có gan xàm ngôn loạn ngữ trước mặt nàng? Cho dù hiện
tại lộ bản thể là một tiêu cô nương kiều mị đáng yêu, nhưng có ai dám không kính sợ? Họ thấy Mục Trần đối đáp chát gừng với Mạn Đà La, nhất thời cả đám im thin thít.

Trong khi một bầy cường giả hoa mắt chóng mặt, Mạn Đà La lại không hề tức giận, mà chỉ hếch miệng khinh khỉnh, tay chắp sau lưng, quay người khoan thai cất bước, giọng nói lảnh lót để lại.

- Đi theo ta mau, chỉ còn lại 5 ngày, Long Phượng Thiên sẽ khai mạc, ta cho ngươi một thứ, miễn trách vực chủ ta không quan tâm thuộc hạ.

Mục Trần cũng giật mình, cúi chào Cửu U rồi nhanh chóng đi theo.

Hai người rời đi, Tam Hoàng nhìn nhau, chẳng biết mô tê quan hệ giữa tên tiểu tử kia với vực chủ thế nào, cách nói chuyện chẳng có gì giống như quan hệ chủ-bộc. Nếu như khi trước, kẻ nào ăn nói như Mục Trần thế này, e rằng chớp mắt một cái đã nát ra thành cám rồi.

Cửu U cũng chỉ cười cười nhún vai, Mạn Đà La quan tâm Mục Trần dĩ nhiên nàng là người vui mừng nhất. Nàng dẫn hắn đến Đại La Thiên vực, chính yếu là để cho hắn có điều kiện tu luyện hoàn mỹ hơn,. Dù nàng cũng rất tò mò không rõ vì sao Mục Trần lại có mối quan hệ vi diệu với Mạn Đà La như thế, nhưng xét cho cùng cũng không phải xấu.

. . .

Mục Trần bay theo Mạn Đà La, xuyên qua Đại La Thiên, rồi hạ xuống một ngọn núi ở trung tâm. Trên đỉnh núi, có một tòa nhà cổ kính để biển "Tàng Kinh Lâu".

Mục Trần đi đến trước cổng Tàng Kinh lâu, mắt quét nhìn, bất chợt giật mình căng thẳng, vì nơi này toát ra dao động cực kỳ nguy hiểm.

- Đây là Tàng Kinh Các của Đại La Thiên vực, bao năm chinh chiến cướp đoạt các tông phái, chủng tộc, những thần thuật, linh trận, truyền thừa này nọ đều đưa về đây. Đây là trọng địa Đại La Thiên vực. Mặt khác nơi này còn là chỗ bế quan của tiểu Mộng.

Mạn Đà La tùy ý cất lời.

- Tiểu Mộng?

Mục Trần ngẩn người, bất chợt hiểu ra. Danh từ mỹ miều trong miệng nàng ta hình như là Thụy hoàng, nhất thời run rẩy nín cười. Đường đường là vị đứng đầu Tam Hoàng, Mạn Đà La lại dùng cách xưng hô cu-te đến như vậy.

- Thì ra là nơi Thụy hoàng trấn thủ.

Mục Trần thả lỏng, lúc này mới hiểu cảm giác nguy hiểm kia là gì. Trọng địa có cường giả cấp độ đó trấn thủ, e rằng người thường chẳng ai dám tới gần.

- Hôm nay ngươi đột phá, nhưng vẫn mới chỉ là Chí Tôn tam phẩm, đem so với đám thiên chi kiêu tử kia vẫn chẳng là cái đinh gì. Liễu Viêm Huyền Thiên điện đã Chí Tôn tứ phẩm từ lâu, còn mạnh hơn Tần Bi nhiều.

Mạn Đà La thản nhiên chê bai Mục Trần.

- Mà ngươi còn cả gan phế tên Liễu Minh, lẽ đương nhiên Liễu Viêm sẽ không nhiều lời với ngươi, trong Long Phượng Thiên không cần nói cũng chắc chắn chủ động tìm ngươi gây chiến.

Mục Trần gật đầu, Liễu Viêm đúng là rất lợi hại, vượt xa Tần Bi.

Mạn Đà La phất tay, cánh cổng Tàng Kinh Các chầm chậm mở ra, dao động kinh người từ bên trong phả ra ngoài, thế nhưng đến trước mặt Mạn Đà La cũng không làm lay động được góc quần của cô nàng.

Mạn Đà La bước vào, Mục Trần nhanh chóng nối gót vào trong. Một khung cảnh ngũ quang thập sắc tràn ngập vào mắt, những bệ đá chồng chồng lên nhau, đầy dẫy những lỗ hõm vào. Bên trong những lỗ hõm đó, là những quyển trục đang lơ lửng.

Chúng nó toát ra dao động linh lực mạnh mẽ, xem ra không có thứ nào trong này là tầm thường.

Kho tàng rực rỡ làm cho Mục Trần há mồm không ngậm lại được, chép miệng liên hồi. Đây mới chính là nội lực của một thế lực hùng mạnh hàng đầu cấp đại lục. Không biết đã bao nhiêu thế lực tông phái to nhỏ xui xẻo bị giày xéo dưới chân họ.

Mạn Đà La không để hắn lựa chọn tùy ý, mà giơ tay ra, một tia sáng bắn tới chui vào bàn tay nàng. Nàng cầm lấy nó rồi ném cho cho Mục Trần.

- Đã tham gia Long Phượng Thiên, ngươi phải biết người biết ta. Mảnh đồ lục này ghi chép lại những anh tài trè nổi bật hiện nay của Bắc giới, nên xem để có chuẩn bị chu đáo phòng khi giáp mặt.

Mục Trần mắt sáng rỡ, lập tức nhận lấy thứ kia. Hào quang tan đi, lộ ra quyển trục bằng đồng, hai bên có long phụng vần vũ, mơ hồ vang lên tiếng long ngâm phụng khiếu lảnh lót.

Chầm chậm mở ra, kim quang chói lòa, khắc vào trong mắt hắn là ba chữ rồng bay phượng múa.

"Long Phượng Lục"

--------------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện