Liễu Viêm đằng không giữa trời, con dị thú khổng lồ chỉ còn lại cái xác
bị ném xuống đất, làm mắt đất núi ầm ầm rung chuyển, hai mắt hắn chỉ
chằm chằm nhìn Mục Trần, ánh mắt như đang nhìn một con giun con dế dưới
đế giày.
Mục Trần cũng nhìn lại Liễu Viêm, chân mày nhíu lại. Không phải chớ, mới vào chưa lâu lại gặp tên quái khùng này, trùng hợp vậy sao?
- Đương nhiên không phải trùng hợp.
Liễu Viêm có vẻ đoán được suy nghĩ của Mục Trần, mỉm cười:
- Lúc ngươi đấu với ta ở Long Phượng các, ta đã ngầm gieo lại một
tia linh ấn đặc thù, đại khái có thể cảm ứng phương vị của ngươi.
Mục Trần ngẩn ra, sắc mặt trầm xuống, thân thể đột nhiên cháy lên
những luồng tử hỏa, cuối cùng tìm được một dao động nhỏ tí nhè nhẹ tản
mát từ trên tóc mình.
"Phừng."
Tử hỏa nhẹ nhàng đốt cháy sợi tóc, dao động kia lập tức biến mất.
Mục Trần lạnh lẽo nhìn đối phương, không ngờ một người cẩn thận như
mình lại bị tên gian xảo này chơi xỏ, vậy mà bản thân chẳng hề hay biết, tên Liễu Viêm này cũng độc đáo thật.
Cũng may hắn nói ra, giải quyết sớm con dao kề trên cổ này, bằng
không đến lúc đi tìm được vị trí Long Phượng Trì mạnh hơn với Thải Tiêu
mà bị tên này cảm ứng được thì còn phiền phức hơn.
- Xem ra ngươi rất tự tin nuốt trôi ta?
Mục Trần nhếch mép khiêu khích.
- Yên tâm đi, ta không xem thường ngươi, vì đảm bảo ngươi vĩnh viễn
sẽ phơi xương ở Long Phượng Thiên này, ta còn không kể mặt mũi nhờ người ta giúp cho một tay nữa kìa.
Liễu Viêm cười lớn, hai bàn tay vỗ lốp bốp.
"Ầm!"
Thêm một tia sáng bắn lên đỉnh Bạch Cốt sơn, hào quang tan đi, lộ ra thân ảnh với mái tóc dài màu đỏ, đôi mắt như mắt rắn đầy hung lệ.
Kẻ kia vừa xuất hiện, khí tức khát máu tỏa khắp bầu trời đỉnh núi.
Mục Trần nhìn chằm chằm vào kẻ mới đến, hẳn nhiên cũng nhận ra sự
nguy hiểm khó cản của hắn ta, tên này hẳn cũng không phải hạng vô danh.
- Khè khè. . . Liễu Viêm chỉ vì một gã Chí Tôn tam phẩm, vậy mà cũng dâng mỹ nhân mời ta đến, ngươi nhát gan đến vậy rồi sao?
Gã tóc đỏ quái dị cất tiếng cười như rắn kêu, nhìn không rời mắt khỏi Mục Trần.
- Sư tử vồ thỏ, cũng dốc hết toàn lực, ta làm việc xưa nay thích cẩn thận chắc ăn.
Liễu Viêm quay sang Mục Trần mỉm cười giới thiệu:
- Hắn là người Xà Thần điện, Xích Huyết, đương kim đệ cửu Long
Phượng Lục. Hai cường giả top 10 Long Phượng Lục tiếp đãi, ta nghĩ như
vậy đủ trọng vọng cho ngươi rồi chứ.
- Xà Thần điện, Xích Huyết?
Mục Trần giật mình nhìn kẻ mới đến, hèn gì mùi máu tanh nồng như
vậy, ra là kẻ đã từng tàn sát trăm thành thị, hung danh vang dội.
Kẻ đó xuất hiện ngoài dự kiến Mục Trần hoàn toàn, hắn không người
một kẻ có ưu thế lớn như Liễu Viêm lại cẩn thận đến mức mời hỗ trợ hùng
mạnh đến vậy, tên này làm việc xem ra cao minh hơn đệ đệ của hắn nhiều.
- Đúng là ta quá vinh hạnh rồi.
Mục Trần thoáng nhìn lại gã thanh niên tuấn tú hình thành thế gọng
kìm khi xông lên đỉnh núi cùng lúc với Liễu Viêm, miệng mỉm cười, chẳng
hề bối rối hay hoảng sợ như Liễu Viêm tưởng tượng.
- Coi bộ ngươi chưa rõ tình cảnh của mình đâu nhỉ...
Liễu Viêm hơi cau có một chút, nhưng câu nói còn chưa thốt ra hết
thì hai mắt trừng lớn. Chẳng biết từ khi nào, thi thể con Ma Viên trên
tay Mục Trần lại xuất hiện một cô nương xinh đẹp.
Cô nàng dịu dàng thanh tao ngồi trên xác con Ma Viên, tay chống cằm, mắt biếng nhác nhìn hắn.
Liễu Viêm và Xích Huyết bỗng nhiên thấy hơi run, vì rõ ràng họ chẳng phát hiện ra cô gái kia xuất hiện từ lúc nào và như thế nào, đương
nhiên phải khiến họ cảnh giác.
- Âyda bất kính quá, ta quên nói ta cũng có hỗ trợ.
Mục Trần mỉm cười châm chọc Liễu Viêm.
Liễu Viêm trừng mắt lạnh lùng, rồi nhìn lại Thải Tiêu. Hôm qua ở
Long Phượng các hắn không nhận thấy cô nàng này lợi hại thế nào, nhưng
lần này hắn thực sự thấy rất nguy hiểm.
Cảm giác này đương nhiên không phải ảo giác, hắn không thể nào coi
thường bỏ qua. Xưa nay hắn có thể chiến thắng mọi đối thủ cũng phải dựa
vào cảm ứng nhạy bén này, luôn luôn phải phòng ngừa tình huống xấu nhất.
Ví như lần này đối phó Mục Trần, thực lực của hắn thừa sức áp đảo
diệt sát con mồi, nhưng vẫn kéo thêm một đối trọng hỗ trợ, mục tiêu bóp
nát tất cả những yếu tố không xác định có thể xảy ra.
Chỉ có điều chuẩn bị của hắn lần này lại có việc vượt khỏi tầm khống chế, khiến kế hoạch mất đi sự hoàn mỹ.
- Vị cô nương kia, đây là ân oán giữa chúng ta và hắn, vui lòng cứ
khoanh tay đứng nhìn, Huyền Thiên điện sẽ nhớ rõ ân tình này.
Liễu Viêm ôm quyền trầm giọng khách khí, rõ ràng là nhượng bộ.
Bất quá nghe hắn nói vậy, Thải Tiêu nhếch môi khinh bỉ:
-Ân tình của Huyền Thiên điện to lắm sao?
Liễu Viêm nét mặt sa sầm.
Thải Tiêu không thèm nói tiếp với hắn, quay sang Mục Trần mà hỏi:
- Tiếp theo làm gì đây?
- Giúp ta cản con rắn bị kia được chứ?
Mục Trần chỉ sang Xích Huyết, với thực lực của hắn hôm nay, Xích
Huyết và Liễu Viêm mà liên thủ, hắn e rằng mình chẳng có chút phần
thắng, dù tự tin nhưng không tự đại.
Thực lực hiện tại cũng mới Chí Tôn tam phẩm, Liễu Viêm và Xích Huyết đều chân chính là Chí Tôn tứ phẩm!
- Không định thỉnh ta giải quyết hết luôn sao?
Thải Tiêu cười khúc khích trêu chọc.
- Có vài việc nên tự tay làm lấy, dù ta cũng không phải loại cự
tuyệt ăn cơm chùa, đặc biệt là bữa cơm thịnh soạn
của người đẹp.
Mục Trần cười khẩy.
- Cốt khí cũng được, đã vậy con rắn bự cứ an tâm giao cho ta.
Thải Tiêu đứng thẳng lên, khúc khích cười nói xỉa xói, ánh mắt tỏ ra tán thưởng sự tự tin trong lời nói của Mục Trần. Loại tự tin như hắn
không phải nhờ một thứ nào đó, cũng không phải vì có nàng để dựa hơi, mà tin tưởng vào chính bản thân mình.
Chí Tôn tam phẩm, đối mặt Liễu Viêm Chí Tôn tứ phẩm vẫn thong dong tự tin, khí phách này cũng không nhiều người có nổi.
- Láo toét!
Liễu Viêm nghe vậy càng cười khẩy, ánh mắt thêm lãnh khốc. Hắn rất e ngại cô nương thần bí kia, nhưng Mục Trần thì không đủ cân lượng, vốn
còn đang suy tính làm cách nào đối phó cô nàng xuất quỷ nhập thần nọ, ai dè Mục Trần lại ngu xuẩn vác xác tới trước mặt.
Còn phía bên kia, Xích Huyết tập trung đôi mắt đỏ hằn lên hình bóng
Thải Tiêu. Bản thể của hắn chính là Xích Huyết Thần Mãng, huyết mạch
Thần Thú, chiến lực của hắn hung hãn hơn hẳn cường giả cùng cấp, vậy mà
vẫn cảm thấy cô nàng xinh xắn trước mặt nguy hiểm toát ra từ tận xương
tủy.
Sắc mặt thay đổi, Xích Huyết trở nên hung lệ hẳn ra, nở một nụ cười dữ tợn đầy khao khát của thợ săn với con mồi:
- Con quỷ nhỏ khẩu khí lại không nhỏ, để xem khi ta bắt được ngươi,
thì da thịt mịn màng mềm oặt kia có chịu nổi sự giày vò của ta hay
không.
Xích Huyết nói chuyện mà ánh mắt không ngừng lướt trên thân hình nõn nà của Thải Tiêu, vẻ dâm tặc hiện rõ ràng trên mặt. Xà tính của hắn vốn đến từ huyết mạch nên dâm đãng số dzách, mà cô nàng Thải Tiêu tuyệt sắc lại tươi ngon mọng nước như thế, nếu không phải e ngại sự thần bí của
nàng e rằng hắn đã xông thẳng vào mà cưỡng đoạt.
Ngôn ngữ ô uế của hắn, Thải Tiêu chỉ cười khúc khích, tiếng cười
càng làm cho hắn ngứa ruột ngứa gan, tà hỏa bốc thẳng lên đầu.
- Huyết mạch trong cái thây rắn thối này cũng có chút tác dụng, mặc
dù tính ra kém xa tinh huyết Chân Long, nhưng để Tiểu Thải đổi khẩu vị
chút cũng hay.
Thải Tiêu đột nhiên quay sang Mục Trần, ngón tay chỉ chỉ Xích Huyết
cười khúc khích, rồi bất ngờ lắc mình đã lập tức hiện ra ngay trước mặt
đối phương, vươn ngón tay ra.
Không gian trước ngón tay nàng thoáng bồng bềnh.
Xích Huyết đột nhiên thấy cơ thể căng thẳng tột độ, gấp gáp lùi lại, tạo thành vô số tàn ảnh.
"Khè..."
Nhưng tốc độ nhanh như thế vẫn không bì kịp Thải Tiêu, tàn ảnh vừa
hiện đã bị phá nát, bóng người chật vật văng đi, tay hắn vịn vai, máu
chảy ròng ròng, tầng phòng ngự của hắn hoàn toàn chẳng có tác dụng.
Hơn nữa, dù hắn tập trung hết sức linh lực để cầm máu cũng không thể nào khóa miệng vết thương, nó cũng không phải là độc, có vẻ như là một
loại năng lượng bí hiểm nào đó đang ăn mòn linh lực của hắn.
- Không thể nào!
Xích Huyết kinh hãi ra mặt, không ngờ chỉ với một chiêu hắn đã chịu
thương nghiêm trọng dưới tay cô gái xinh đẹp khó lường kia.
Thải Tiêu đằng không bước đi, nhẹ nhàng tiến đến gần hắn. Vẻ dâm ô trên mặt Xích Huyết lúc này chỉ còn lại kinh hãi.
Bây giờ hắn mới nhận thấy được đối thủ của mình đáng sợ đến mức độ nào.
Vòng chiến bên này, Mục Trần cũng bay lên không, đối diện Liễu Viêm, Đại Tu Di Ma Trụ trong tay chỉ thẳng mặt đối thủ, mỉm cười thách thức.
- Liễu Viêm thiếu điện chủ, tới phiên ngươi.
(LTC: Đến đoạn này thì không hiểu được cái thằng nào đó xông lên cùng
lúc Liễu Viêm là thằng nào và làm cái gì, bây giờ đang ở đâu.... văn
chương lung tung rời rạc thế nào ấy)