Bầu trời mông lung mang hương vị cổ xưa, làn mây trắng cũng bị ảnh hưởng của khí vị cổ xưa đó mà trở nên nặng nề, như một bức tranh sơn thủy hữu tình.
Hai luồng sáng xuyên qua bầu trời, làm cho đám mây trắng nặng nề rách ra hai đường thẳng, chỉ chớp mắt sau hai bóng người
vừa bay qua đã biến mất nơi chân trời, tốc độ khủng khiếp khiến vài kẻ
liều mạng xông pha vào Long Phượng Thiên tìm kiếm linh chi diệu dược,
bảo vật kho tàng phải chú ý.
Những kẻ đó nhận ra hai cường
giả vừa đi qua toát ra khí tức cường hoành hùng mạnh, do đó không ai dại gì chọc phá cản lối họ làm chi.
Hai người kia không ai khác chính là Mục Trần và Thải Tiêu.
Mục tiêu của họ lúc này không phải là vị trí bốn chỗ Long Phượng Trì
còn lại trên bản đồ, mà là Long Phượng Trì siêu cấp do Thải Tiêu do thám được, cực kỳ nguy hiểm, và Mục Trần vẫn quyết định đi theo.
- Còn xa lắm không?
Mục Trần bay tới gần Thải Tiêu, dùng linh lực truyền âm hỏi. Cả hai đã
bay hết tốc lực nửa ngày, quãng đường đi được cũng đã rất xa rồi.
- Hai canh giờ nữa.
Thải Tiêu trả lời.
Mục Trần tặc lưỡi, hắn nhận thấy mình đến một khu vực cực kỳ vắng vẻ
trong Long Phượng Thiên, là một vùng rừng rậm nguyên thủy, có vẻ như
chưa hề có ai đặt chân tới. Khí tức của dị thú nơi này càng lúc càng
đông đúc, thực lực càng hung mãnh cuồng bạo.
Thải Tiêu đột
nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay Mục Trần, bàn tay mềm mại mát lạnh phát ra hào quang nhàn nhạt bao phủ lấy hai người.
- Chặng tiếp
theo có lẽ sẽ gặp không ít dị thú cảm ứng cực mạnh, ngươi cố gắng khống
chế linh lực, nhưng có lẽ cũng sẽ bị phát hiện, để ta giúp ngươi một
tay.
Thải Tiêu mỉm cười giải thích.
Mục Trần gật đầu, ở cái chỗ nguyên sơ này, cái gì tránh được thì tránh, bị cả đàn dị thú bu vào xâu xé, dù có thoát nạn cũng trễ nãi công việc, tốn công tốn sức vô ích.
"Véo!"
Hào quang phủ lấy hai người, tốc độ tăng cao, lao đi như ánh sáng.
Hai giờ tiếp theo, Mục Trần mục sở thị quãng đường hung hiểm gian nan
nếu như hắn đi một mình trong Long Phượng Thiên này, mảng rừng vô tận
rộng mênh mông, dị thú đi thành từng bầy, có nhiều loài to lớn khổng lồ
như núi, hình thể khí thế hung ác cực độ.
Trên chặng đường
đó, hắn còn cảm ứng được không ít dao động lan rộng trên bầu trời, đó
chính là khả năng cảm ứng kinh người của vài loài dị thú bí ẩn. Cách dò
xét của chúng nó cũng cực kỳ quái lạ khó tránh, nếu không có màn hào
quang kỳ lạ của Thải Tiêu, chỉ bằng khả năng khống chế linh lực của bản
thân Mục Trần thì khó mà thoát thân được.
Vùng đất cổ này quả là hiểm địa.
Con đường dị thú trùng trùng này tuy vậy cũng chỉ hữu kinh vô hiểm, lát sau Thải Tiêu giảm tốc độ, có lẽ đã đến khu vực trung tâm khu rừng
nguyên sinh, nơi này trái lại vắng vẻ vô cùng.
Thế nhưng Mục Trần lại càng cảnh giác hơn, vì hắn nhận thấy mơ hồ lan tỏa trong không trung một uy áp cổ xưa đáng sợ.
Uy áp này làm cho không khí lưu động chậm chạp, linh lực cũng trở nên
nặng nề. Địa vực này có vẻ như khác xa những vùng hắn đã đi qua, núi
rừng cũng nhỏ hơn, có lẽ vì uy áp kia.
- Xem ra không tìm nhầm chỗ...
Thải Tiêu mỉm cười quan sát chung quanh, uy áp cổ xưa thuần khiết thế
này, đây chính xác là vị trí của một Long Phượng Trì siêu cấp.
- Có điều chỗ này hình như không có dị thú bén mảng tới.
Mục Trần nhíu chặt lông mày, hắn hoàn toàn không hề cảm ứng được một
khí tức nào cả, sự yên tĩnh đến quái lạ của vùng này làm cho nó giống
như vùng đất chết.
- Bởi vì không con dị thú nào dám mò tới.
Đi nào, Long Phượng Trì có lẽ ở trung tâm, cẩn trọng một chút, nơi này
không an lành gì đâu.
Thải Tiêu tỏ ra không ngạc nhiên gì
Mục Trần gật đầu, hai người chầm chậm lướt trong không trung, cảnh giác đề thăng, dao động linh lực bắt đầu vận lên, sẵn sàng ứng phó bất kỳ
tình huống nào.
Chỉ có điều là khi hắn đến được khu vực trung tâm, lại chẳng gặp phải trở ngại gì. Sau khi vượt qua đỉnh núi đơn độc, tầm mắt trở nên trống trải, lúc này cả hai mới trợn mắt.
Trước mặt là một vùng đất đổ nát, một cái hố tử thần sâu vài vạn trượng
im ắng, vẻ tối tăm không thấy đáy, như miệng của một con ác ma nhìn mà
sởn tóc.
Đương nhiên, khiến cho cả hai chấn động không phải
là cái hố sâu đen như mực kia, mà chính là hai vật khổng lồ đang lơ lửng trên miệng hố.
Cả hai vật thể đều màu trắng hếu, nhưng hòa vào trong đó còn có một ít màu sắc ám kim, mơ hồ toát ra khí tức rất dữ tợn.
Chính là hai khối xương đầu Long Phượng!
Hai khối đầu lâu còn to hơn cả núi cao, sự tranh đấu của chúng vẫn
không ngừng nghỉ, dù đã phong hóa vạn năm, mức độ thảm liệt tranh chiến
vẫn xuyên thời đại truyền
về hiện thế.
Mục Trần hít hà, chấn động lẩm bẩm:
- Quả nhiên là đầu Chân Long Chân Phượng...
Bạch Cốt sơn mà hắn đi lúc trước, do hai khối xương Chân Long Chân
Phượng hình thành, so với cảnh tượng nơi này thật đúng là đom đóm so với trăng rằm.
Dù còn cách xa vị trí hai khỏa đầu lâu Long
Phượng, vậy mà bá khí không gì sánh nổi vẫn cuốn tới làm cho Mục Trần
hít thở cũng khó khăn.
Thải Tiêu đưa mắt nhìn hai khối đầu lâu, chợt lắc mình lao đi. Mục Trần giật mình đuổi theo.
Hai người nhanh chóng đến gần miệng hố tăm tối, mà có đến gần mới thấy mãn nhãn.
Khí tức Long Phượng tranh đấu thảm liệt ập vào mặt, có lẽ thời viễn cổ
kia, đại chiến Chân Long vs Chân Phượng là cực kỳ kinh khủng.
Hai sinh vật cường hoành có thực lực sánh ngang Thiên Chí Tôn.
- Long Phượng Trì đâu?
Mục Trần sực nhớ, quét mắt tìm kiếm.
Thải Tiêu chỉ tay ra, ngay chỗ hai cái mồm long phượng cắn xé nhau, một cái ao ẩn hiện giữa không. Ao nước lúc này không trống rỗng, mà tràn
ngập dòng nước kim sắc. Nước ao lăn tăn, bốc lên hoa văn long phượng kèm theo tiếng long ngâm phượng minh.
Hương thơm lạ lùng từ ao
nước bay ra, nhất thời Mục Trần ngửi được, máu huyết sục sôi, Ngụy Long
thể của hắn bất thình lình mất khống chế tự động vận hành.
Mục Trần hít thở điều khí, bình ổn dao động trong cơ thể. Thật không
ngờ Long Phượng Trì nơi này lại hấp dẫn Ngụy Long thể vừa luyện thành
của hắn đến như vậy.
So với chỗ Long Phượng Trì trước đó, quả nhiên không đáng nhắc tới.
- Long Phượng Trì này cũng không phải là vật tốt nhất.
Thải Tiêu đột nhiên nói ra, nhìn ra phía sau Long Phượng Trì, ngay vị trí hai hàm răng long phượng đan vào nhau.
Mục Trần cũng nhìn theo, nheo mắt tập trung. Nơi đó kim quang lấp lánh, có một cây con kim sắc vươn ra từ thủ cốt Chân Long Chân Phượng. Cây
con đó có vẻ nhỏ bé nhưng lại toát ra vẻ cứng cáp chắc chắn vô cùng.
Trên cây kia có ba khối cầu kim quang, có thể nhìn thấy đó chính là ba quả cây rực rỡ, mang âm hưởng long phượng hòa minh.
Trong ba quả này, có hai quả đã chín, còn quả thứ ba dường như mới kết
trái chưa lâu, có vẻ còn non lắm, dao động thần kỳ cũng không sánh bằng
hai quả kia.
Dù vậy, ba khỏa Long Phượng quả này chân chính là tuyệt phẩm bảo vật!
Mục Trần hai mắt đỏ rực nhìn chăm chăm Long Phượng quả, hắn có thể cảm
giác được đây chính là bảo bối trân quý nhất nơi này, chứa đựng tinh
hoa Chân Long Chân Phượng nồng đậm nhất.
Đúng là khi so với chúng nó, siêu cấp Long Phượng Trì kia cũng phải thua kém.
- Đó là Long Phượng Thần Quả, hình thành dựa trên tinh huyết dung hợp hoàn mỹ giữa Chân Long Chân Phượng.
Thải Tiêu mỉm cười, bảo vật quý giá như thế, đến cả nàng cũng còn cảm thấy run rẩy.
Mục Trần liếm mép, định xông lên, đột nhiên trừng mắt nhìn vào trong
Long Phượng Trì. Ao nước gợn sóng, đột nhiên một cột nước bắn lên, rồi
một bóng người kim sắc phá nước lao ra, giơ một chưởng ngay lập tức tấn
công Mục Trần.
Chưởng kình hùng mạnh như có long ảnh hiện ra, sức mạnh trấn áp thiên địa.
Áp lực khủng bố như Thái Sơn áp đỉnh, Mục Trần biến sắc, nhưng hắn chưa kịp ra tay, Thải Tiêu đã nhanh tay tung chưởng, đối chọi với kim chưởng ấn kia.
"Đùng!"
Hai chưởng một lớn một nhỏ đối kháng, không gian vỡ ra, rung chấn dữ dội.
Thải Tiêu hơi run người, bị đẩy lùi một đoạn.
Diễn biến bất ngờ làm Mục Trần tròn mắt rùng mình, lần đầu tiên hắn
thấy Thải Tiêu bị người ta áp đảo, xem ra lần này đụng phải ông kẹ rồi