Mục Trần tự tin buông những lời đó, hắn lắc mình hạ xuống vị trí một
Long Phượng đài, ánh mắt ác liệt khiêu khích bắn tới Liễu Viêm.
- Ngông cuồng!
Liễu Viêm thẹn quá hóa giận, không ngờ Mục Trần cuồng đến mức này. Một nén nhang là đủ đánh bại hắn, chẳng lẽ đã quên mất lần trước giao đấu
chỉ nhờ may mắn mới lưỡng bại câu thương hay sao?
- Lần này ngươi nhất định phải chết!
Liễu Viêm cười lành lạnh, thân hình chớp lóe đã hạ xuống Long Phượng
đài kia, đứng đối diện Mục Trần, ánh mắt như đao kình đối chọi, sát khí
tăng cực độ. Hắn đương nhiên hiểu rõ đây là thời gian tốt nhất để giết
chết Mục Trần, cô gái thần bí kia đã bị Phương Nghị và U Minh hoàng tử
kềm chế, không thể trợ giúp hắn được.
"Ầm!"
Linh lực
mênh mông hùng hậu bùng lên thị uy, một màu đỏ rực như lửa bập bùng sau
lưng Liễu Viêm, nhiệt độ thiên địa nhanh chóng tăng cao.
- Vạn Viêm pháp thân!
Không hề thăm dò, Liễu Viêm kết ấn triệu hồi ngay cự nhân rực lửa khổng lồ trên Long Phượng đài.
Chiêu đầu tiên của hắn không ngờ là sử dụng Chí Tôn pháp thân!
Xem ra trận kịch chiến lần trướ đã khiến hắn không thể coi thường Mục
Trần nữa. Nếu như còn chút sơ sẩy, e rằng hôm nay sẽ mất mặt vô cùng.
Đám khán giả thấy cảnh này, thì chép miệng tặc lưỡi. Liễu Viêm miệng
lưỡi thì coi thường, nhưng hành động lại chẳng hề khinh thị Mục Trần.
- Để lại cái mạng của ngươi ở đây nhé!
Liễu Viêm xuất hiện trên đầu Vạn Viêm pháp thân, hắn nhè nhẹ gằn
giọng, đột nhiên chưởng ấn đánh tới, cự chưởng rực lửa của Vạn Viêm pháp thân vỗ ầm ầm hướng tới tấn công Mục Trần.
Nhiệt kình ập tới cuồn cuộn, không khí cũng như bị bốc cháy, thực lực
Liễu Viêm cực mạnh, nếu không hắn cũng chẳng được xếp hạng 4 Long Phượng Lục. Hôm nay toàn lực ra tay, uy thế dù Chí Tôn tứ phẩm nhìn thấy cũng
phải chọn đường tránh né.
Bất quá Liễu Viêm đại nộ xuất
chiêu, Mục Trần lại không tỏ ra muốn tránh, hắn bình tĩnh nhìn hỏa
chưởng khổng lồ, năm ngón tay siết lại, sắc màu ám kim lập lòe dưới da,
cánh tay lại mọc ra vô số những chiếc vảy ám kim.
Sức mạnh hung mãnh đủ sức phá núi, cường hãn như mãnh thú gào thét trong cơ thể, đó chính là sức mạnh của Long Phượng thể.
"Ầm!"
Kim quang chói sáng, Mục Trần tung chưởng, dường như có một vầng kim
nhật từ lòng bàn tay bắn ra, lao thẳng tới đón đầu hỏa chưởng.
"Bùm!"
Một vụ nổ kình lực cực lớn, Mục Trần bị áp lực đè xuống, chân lún vào
đất một chút. Nhưng tất cả mọi người đều trợn mắt ra nhìn, vì vừa rồi
Mục Trần chỉ dùng một tay để ngạnh đấu hỏa chưởng của Liễu VIêm, hoàn
toàn phá nó nát tan.
- Cút!
Mục Trần cười khẩy. Luyện
thành Long Phượng thể, chiến lực của hắn một ngày trước đâu thể so được. Ít nhất với công kích như vừa rồi, Liễu Viêm chẳng thể nào đánh bại
hắn.
"Ầm!"
Kim quang lại phát sáng, hỏa chưởng bị
đánh bật, bàn tay Mục Trần đỏ bừng với nhiệt độ cực cao. Hẳn nhiên nếu
không có sức chịu đựng cường hoành của Long Phượng thể, hắn cũng không
lỗ mãng chính diện đối đầu với Vạn Viêm pháp thân.
Dưới đất
khán giả lại được dịp chỏ mõ vào bù lu bù loa tá lả lên, gương mặt vô số cường giả tỏ ra đủ mọi sắc thái, Mục Trần một quyền đẩy lùi Vạn Viêm
pháp thân, bọn họ thực sự chấn động.
- Quả nhiên có chút môn đạo.
Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư, Đinh Tuyên cũng tỏ ra nghiêm trọng. Mục Trần kia hoàn toàn không nên coi thường, khó trách trước đó lại phát ra
những lời ngông cuồng như thế.
Phía khác trên bầu trời, ba
người đứng yên bất động, nhưng khí tức đang khóa chặt hành động của
nhau, bất cứ ai có hành động gì sẽ phải chịu công kích liên miên.
Dĩ nhiên đó chính là Thải Tiêu, Phương Nghị và U Minh hoàng tử.
Ba người đều bất động, cả hô hấp cũng khó cảm thấy, mặc dù đang kềm
chế lẫn nhau nhưng ý thức vẫn chú ý trận giao tranh của Mục Trần vs Liễu Viêm.
Do đó khi Phương Nghị và U Minh hoàng tử thấy Mục Trần một tay đánh lùi Vạn Viêm pháp thân, nhất thời cũng giật mình chột dạ,
ánh mắt biến đổi. Còn Thải Tiêu khẽ mỉm cười, rất hài lòng với màn thể
hiện của hắn.
Liễu Viêm đứng trên đầu Vạn Viêm pháp thân, sắc mặt khó coi nhìn xuống Mục Trần đang chậm rãi rút hai chân đang cắm vào mặt đất, tay siết lại tức tối.
Đương sự dĩ nhiên nhận biết được, Mục Trần hôm nay đã mạnh hơn ngày hôm qua.
- Ngươi nghĩ rằng một ngày qua ta cũng không nhận được gì sao?
Liễu Viêm trừng mắt, tay kết ấn như điện, cùng lúc đó Vạn Viêm pháp
thân cũng kết ấn y như vậy, vô số những luồng linh lực đỏ rực gào thét
thuôn ra, hình thành một cái đỉnh cực đại trước mặt.
Mục Trần nhìn cái đỉnh này, khẽ nhíu mày, hắn cũng chẳng lạ gì, chiêu này lần trước Liễu Viêm đã dùng rồi.
- Vạn Hỏa Dong Lô, Phần Thiên Vũ!
(LTC: phần thiên vũ => lấy cái lông đốt trời)
Đúng như Mục Trần dự đoán, Liễu Viêm quát lên, trong đỉnh lập tức bùng cháy những luồng hỏa diễm đủ màu sắc, tạo ra một cái lông lửa tùm lum
màu, mang theo sức mạnh hủy diệt.
- Vẫn xài lại chiêu cũ sao?
Mục Trần cười khẩy.
Liễu Viêm trừng mắt liếc Mục Trần, miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý
mỉa mai, nhưng hắn không chơi võ mồm, ấn pháp lại thay đổi.
"Véo véo véo"
Vạn Hỏa
Vũ đột nhiên từ trong đỉnh bay vèo ra, nhưng bất ngờ là nó
không công kích Mục Trần, lại hướng thẳng về phía Liễu Viêm.
Lông đủ màu bay tới, Liễu Viêm há to mồm, nuột trọng cả một cái lông vào trong bụng. (ọe)
Cảnh tượng này, Mục Trần nhìn cũng kinh hãi.
"Ầm!"
Cái lông sau khi bị Liễu Viêm nuốt chửng, cả người hắn đỏ rực lên, hai mắt chuyển sang màu đỏ tươi, làn da trở nên hong khô, cứ như thể nước
và máu trong người hắn lúc này đã bị đốt sạch.
"Crak."
Một vết nứt xuất hiện trên da, rồi sau đó vô số vết nứt thi nhau hiện
lên, Liễu Viêm lúc này như một bức tượng gốm hình người sắp bị vỡ, nhưng lại khiến cho người ta lạnh gáy.
- Liễu Viêm điên rồi, lại dám nuốt thứ mang năng lượng hủy diệt vào trong người, hắn không sợ nổ chết bản thân sao?
Các "thánh khán giả" lại được phen bàn tán.
Thế nhưng cường giả như Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư thì tỏ ra có chiều đăm chiêu.
- Ha ha, coi thường một vị cao thủ Long Phượng Lục không phải là chuyện khôn ngoan.
Phương Nghị cười nhạt.
Thải Tiêu lạnh lùng liếc hắn, gương mặt cũng chăm chú, có lẽ nàng cũng đã nhìn thấy sự lợi hại trong chiêu này của Liễu Viêm.
Ngay lúc đó, Liễu Viêm hợp hai tay lại, rồi lại múa ấn pháp, kim quang từ
trong cơ thể bắn ra, theo đó là tiếng long ngâm rền rĩ.
Hào
quang chói sáng, long văn xoay quanh thân thể Liễu Viêm, rồi từ từ di
chuyển xuống, thân thể Liễu Viêm từ màu đỏ hóa thành vàng ròng.
Những vết nứt trên da lúc này cũng nhanh chóng khép lại, những vết thương đã được chữa trị.
- Đó là... Ngụy Long thể!
- Ra là vậy, hắn dùng Ngụy Long thể bảo vệ nội tạng, chống lại sức hủy diệt của chùm lông lửa kia, nhờ đó mà sử dụng luôn sức mạnh đó.
- Long văn kia ta đếm cũng được 70 cái, tinh huyết Long Phượng của Liễu Viêm cũng khá nhiều a!
- Mục Trần kia xui rồi!
Thánh khán giả tiếp tục bàn tán về cái hoàng kim thể của Liễu Viêm.
Khi nguy cơ nổ banh xác đã không còn, người ta mới hiểu tại sao Liễu
Viêm lại điên cuồng nuốt thứ đó vào trong người.
Mục Trần nhìn chiến tướng hoàng kim trên bầu trời kia, mắt trừng lên. Liễu Viêm đúng là xuất sắc, lại có thể dùng cách này.
Liễu Viêm oai vệ đứng trên trời, nhìn xuống Mục Trần, sát khí gần như
hóa thực thành lưỡi dao, khóe miệng nhếch một nụ cười khinh miệt dữ tợn.
- Ta đã nói trước, hôm qua ngươi thoát nạn giữ được mạng chỉ là may mắn mà thôi!
Liễu Viêm cười lớn, tiếng cười văng vẳng bầu trời, rồi hắn bất thình lình ra tay, không cho Mục Trần thời gian chuẩn bị.
- Vận khí có tốt, trước thực lực áp đảo tuyệt đối, ngươi chỉ là con giun con dế bất lực!
Liễu Viêm hung tợn vươn ngón tay ra, đầu ngón tay hội tụ hỏa lực đủ
màu sắc, rồi tất cả chuyển đổi trở thành màu hoàng kim lóng lánh, trong
ngọn lửa dường như còn có tiếng long ngâm rền rĩ.
Dao động linh lực ác liệt kinh người bộc phát.
Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư, Đinh Tuyên cảm nhận được dao động kia, sắc mặt đại biến thất kinh.
- Vạn Viêm thần thuật, Thiên Long Viêm Chỉ!
Liễu Viêm hét to, hoàng kim hỏa chói sáng bắn ra từ ngón tay, tia sáng mang theo tiếng gầm của Thiên Long xuyên phá không gian, làm cho nó vỡ
nát.
Chỉ kình toàn lực của Liễu Viêm dường như khiến trời đất không thể chịu nổi, bắt đầu đổ vỡ!
Mọi người trừng mắt, thở dài than nhẹ, công k1ich như thế...
Mục Trần chết chắc!