Trên bầu trời, linh lực cuồn cuộn, giọng nói lạnh sắc như dao làm tất cả mọi người đều cứng lại.
Ai nấy nhìn lên trời, trừng mắt thấy Mục Trần hiên ngang giữa trời, ba cái bóng sát khí ngập tràn, chưởng ấn sắc bén đã tới người hắn, chưởng
kình này thừa sức làm trọng thương Mục Trần.
Nhưng một thiếu nữ tóc đen bất ngờ xuất hiện, bàn tay ngọc ngà trước đó đã đặt vào lưng một cái bóng đen.
Linh lực đáng sợ trong tay làm cho cái bóng đó khựng lại, chưởng ấn
sắp ra tay cũng dừng lại, vì hắn biết rõ nếu một chưởng đánh ra, thì
công kích sau lưng sẽ làm hắn bỏ mạng.
Không khí trên trời như đặc lại, không ai chủ động phá thế giằng co.
U Minh hoàng tử mắt lóe lên hung ác, nhưng rồi lại tỏ ra kiêng kỵ,
những suy nghĩ tới lui trong đầu làm cho mặt mày hắn nhăn nhúm.
Đôi mắt U Minh hoàng tử nhìn Mục Trần cực kỳ căm phẫn uất ức, chỉ cần
thêm một giây thôi thì hắn đã có thể diệt sát kẻ kia, không ngờ Thải
Tiêu lại nhanh hơn!
Nàng có thể xuất hiện sau lưng hắn, hiển nhiên Phương Nghị đã bại, cũng có nghĩa là kế hoạch của hai người hoàn toàn đổ bể.
Mục Trần chỉ mỉm cười, chưởng kình sát người nhưng không sợ hãi, đôi cánh phượng cũng thu lại, chui vào lưng.
- Các ngươi thua rồi.
Mục Trần lặp lại lời nói.
- Ngươi muốn chết ?
U Minh hoàng tử hằn học nói, cái mạng của Mục Trần coi như đã nằm trong tay hắn, thế mà vẫn không hề tỏ ra lo lắng.
- Ngươi không đủ can đảm đổi mạng với ta.
Mục Trần ung dung đáp lời, miệng cười giễu cợt.
U Minh hoàng tử trong lòng giật mình, đúng là dù Mục Trần đã xem như
rơi vào tay hắn, nhưng khí thế Mục Trần lại không hề sợ hãi chút nào,
ngược lại càng làm cho U Minh hoàng tử hoảng hốt.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng Mục Trần nói đúng, hắn không ngu đến mức đổi mạng với Mục Trần.
U Minh hoàng tử hít một hơi, nghiêng qua nói với Thải Tiêu sau lưng:
- Chúng ta cùng thu tay lại, ta không muốn phải tử chiến với ngươi, rõ ràng không ai có lợi.
Thải Tiêu liếc sang Mục Trần, hắn khẽ gật đầu. Mục tiêu chính là Long
Phượng truyền thừa, đúng là không nên ép hổ nhảy tường, dẫu sao thỏ nổi
nóng còn cắn người, huống chi U Minh hoàng tử lại không phải là thỏ, mà
là một con sói dữ lúc nào cũng có thể săn người.
U Minh hoàng tử và Thải Tiêu đều là nhân vật bất phàm, đương nhiên không dùng thủ
đoạn thất tín, cả hai cùng tản linh lực, rụt tay lại.
U Minh hoàng tử chớp lóe lướt đi ngàn trượng, đề phòng nhìn chằm chằm Thải Tiêu và Mục Trần.
Mục Trần thở phào, linh lực trong người đã cạn, đấu tiếp e rằng hắn sẽ lâm hiểm cảnh, cũng may Thải Tiêu đã kịp thời đánh bại Phương Nghị
trước.
- Lợi hại.
Mục Trần lên tiếng tán thưởng Thải
Tiêu, dù hắn chưa từng giao đấu với Phương Nghị, nhưng gã kia chính là
đương kim vô địch là Long Phượng Lục, danh tiếng còn cao hơn U Minh
hoàng tử một bậc. Bản thân thì đã lãnh giáo bản lĩnh U Minh hoàng tử, do vậy việc Thải Tiêu cường hoành đánh bại Phương Nghị, hắn đương nhiên
phải thán phục.
Thải Tiêu mỉm cười dịu dàng mà yêu mị, hoàn
toàn không còn vẻ sắc lạnh trước đó, làm cho khán giả dưới đất nao nao
nhìn lên, nhưng không ai dám bất kính, vì thực lực nàng vừa trình diễn
đã chấn nhiếp họ không ít.
- Ngươi cũng không tồi, ta không nhìn lầm.
Thải Tiêu cũng khen lại hắn một câu, ánh mắt thích thú cười khúc
khích. Trận chiến lúc nãy nếu không có Mục Trần dốc hết bản lĩnh cản
đường U Minh hoàng tử, e rằng nàng cũng khó mà đánh bại được Phương
Nghị.
- Suýt nữa là bẹp dí rồi.
Mục Trần cười cười.
Mục Trần biết rõ thực lực của hắn hiện tại và U Minh hoàng tử nếu
tranh đấu chính diện thì chỉ cầm cự được một lúc, nếu dốc hết tất cả, e
rằng khó thắng.
Dù gì thì bản thân cũng mới là Chí Tôn tam
phẩm, U Minh hoàng tử đã nửa bước tiến vào Chí Tôn ngũ phẩm, thực lực đó ngang ngửa nhiều cường giả cấp vương ở Đại La Thiên vực.
Cho dù hắn có nhiều tuyệt kỹ thần thánh, nhưng không thể nào áp đảo nghiền nát như đánh Liễu Viêm được.
- Chí Tôn tam phẩm mà còn làm được như vậy đã khiến người ta quá kinh
ngạc rồi, ta nghĩ nếu ngươi và hắn đồng cấp, e rằng còn xa lắm hắn mới
đánh nổi ngươi.
Thải Tiêu cười nói.
Mục Trần không thể không thừa nhận được nghe giọng nói thiên kiều bá mị kia khen nức nở
làm cho bản thân cảm thấy hãnh diện thích thú vô cùng, cảm giác cứ lâng
lâng bay bổng.
Thải Tiêu nhìn ra xa, hất hàm với U Minh hoàng tử:
- Ngươi còn không đi?
U Minh hoàng tử biến sắc, u ám nhìn hai người, tập trung vào Mục Trần:
- Chuyện hôm nay U Minh cung sẽ nhớ kỹ, lần sau gặp lại ngươi đừng mong núp váy đàn bà.
Mục Trần chỉ cười nói:
- Lần sau gặp lại, có thể ngươi nên cẩn thận một chút.
Hôm nay đúng là khổ chiến, nhưng hắn có lòng tin sẽ nhanh chóng bắt
kịp sức mạnh của đối thủ, nếu như tái đấu, U Minh hoàng tử sẽ không còn thong dong thoải mái như hôm nay nữa. Mục Trần sẽ cho tên kia biết, cái gì gọi là "kẻ sĩ không gặp ba
ngày phải nhìn với con mắt khác xưa".
- Khoác lác không ngượng mồm.
U Minh hoàng tử khinh bỉ cười nhạt, bản thân là nhân vật bất phàm, hắn không bao giờ chấp nhận yếu hơn người khác. Mục Trần buông lời bảo rằng sẽ vượt qua hắn, thực sự chẳng khác nào chuyện cười rẻ tiền. Không có
Thải Tiêu mà xem, Mục Trần đã chết mấy kiếp.
U Minh hoàng tử không muốn ở lại nơi đáng giận này nữa, khẽ lắc mình bay đi mất tích ở chân trời.
Hắn biết Long Phượng truyền thừa đã không lấy được nữa, Thải Tiêu dĩ
nhiên sẽ không cho hắn cơ hội, chỗ này đã trở nên nguy hiểm.
Ân oán lần này tạm gác lai tính sổ sau
- Sau này ngươi phiền phức đấy.
Thải Tiêu chép miệng lên tiếng.
Mục Trần ngẩn ngơ.
- Ta đâu thể nào ở lại Bắc giới với ngươi, sau hành trình Long Phượng
Thiên này ta sẽ đi khỏi, còn ngươi vẫn là nhân thủ Đại La Thiên vực, sẽ
còn tái chiến Phương Nghị và U Minh hoàng tử, khi đó...
Thải Tiêu châm chọc.
Mục Trần nhướng mày. Cùng lúc đắc tội hai gã hạng nhất nhì Long Phượng Lục đúng là không tốt lành gì, nhưng mấy năm nay lăn lộn xông pha, hắn
đắc tội cũng đâu có ít cao thủ, cuối cùng tất cả đều là đá mài cho ma
tính của hắn bước lên tầng cao hơn.
Mỗi khi đối diện với uy hiếp, hắn càng mong chờ hơn, vì chính áp lực sẽ khiến hắn mạnh lên!
- Nếu lo lắng, hay là đi theo ta luôn đi, ta sẽ dẫn ngươi tới một nơi
còn thích hợp hơn cả Đại La Thiên vực, đảm bảo điều kiện tu luyện ưu ái
cao hơn nhiều.
Thải Tiêu cười tủm tỉm.
Thực lực Thải
Tiêu đủ cho thấy nàng xuất thân bất phàm, Mục Trần phỏng đoán có lẽ Bắc
giới này không nơi nào sánh được, nếu đi theo nàng ta đương nhiên điều
kiện tu luyện sẽ càng tốt hơn, có lẽ là nơi nhiều cường giả cũng rất
khát khao đến.
Nhưng Mục Trần mỉm cười lắc đầu từ chối, hắn
không có thói quen sống trong ô dù che chở, càng thích xông xáo trên con đường cường giả của mình. Cường giả chân chính cũng đâu thể sinh ra từ
sự che chở và tư nguyên của một thế lực cường đại đâu chứ.
- Đừng lo cho ta, về sau ta sẽ giúp ngươi giải quyết triệt để bọn họ.
Thải Tiêu thấy hắn cự tuyệt, trong lòng có hơi bất mãn, nhưng câu sau
hắn nói với ngôn ngữ mạnh mẽ như vậy cũng ngạc nhiên. Nàng biết Phương
Nghị rất lợi hại, chính nàng ra tay cũng phải mưu tính lắm mới ép tên
kia vào chân tường, Mục Trần muốn giải quyết gọn cả hai, nó giống như
truyện kể đêm khuya vậy, tha hồ mà tưởng tượng.
Thải Tiêu không chế giễu hắn, ánh mắt quan sát một hồi, nàng cười:
- Được rồi, hy vọng lần sau tái kiến ngươi sẽ khiến ta bất ngờ.
Mục Trần cười gật đầu.
Thải Tiêu nhìn xuống những ánh mắt kinh sợ của bầy khán giả bên dưới,
rồi đột nhiên quay sang chỗ Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư, Đinh Tuyên, thản
nhiên nói:
- Các ngươi có ý kiến gì chuyện chúng ta lấy Long Phượng truyền thừa hay không?
Thải Tiêu lên tiếng, ba người giật mình, rồi thở dài. Phương Nghị và U Minh hoàng tử còn bị đánh lui, thì họ dám nói gì đây chứ, cả ba tiếc
nuối lắc đầu.
- Vậy đa tạ.
Thải Tiêu mỉm cười vui vẻ, nụ cười mỹ lệ đến mức tuyệt đại mỹ nhân như Tô Bích Nguyệt và Hồng Ngư bực cũng xao xuyến.
Mục Trần ngẩng lên nhìn đỉnh Long Phượng Đài, nơi kim quang chói mắt ẩn chứa huyền diệu trong đó, lòng cực kỳ kích động.
Long Phượng truyền thừa cuối cùng đã thuộc về sở hữu của họ!