Tiếng cười như sấm vang trong vùng, một đoàn binh sĩ hùng hậu từ xa kéo tới, nhanh chóng chiếm cứ một vùng cạnh đầm lầy.
Chiến sĩ của quân đoàn này cũng quân phục chỉnh tề, một dải giáp xám
tro hung mãnh thiện chiến, quân số chẳng kém gì Cửu U vệ. Trên giáp ngực in rõ hoa văn một con rắn nhe nanh rất dữ tợn.
Dẫn đầu quân
đoàn kia là hai gã thủ lĩnh thân hình hùng vĩ, một gã mặt trắng mày râu
nhẵn nhụi, gã còn lại to cao cứng cáp, khí thế bức người.
- Bọn này là ai?
Mục Trần khẽ hỏi Cửu U
- Lục Ngô và Lục Khuê, Long Xà tông chủ. Thế lực này tính ra ngang
ngửa với chúng ta, lại có mối quan hệ với Thần các, do vậy cũng không e
ngại Đại La Thiên vực lắm, có những hành trình chạm trán các thế lực của chúng ta cũng đánh mấy trận ra trò.
- Tại hạ Lục Ngô. Khà khà, vị kia hằn là Cửu U cung chủ, cửu vương Cửu U?
Gã mặt trắng cung kính khách khí chào hỏi Cửu U, ra vẻ khá hiền hòa.
Cửu U khinh khỉnh đáp lời:
- Long Xà tông gần đây gan cũng to nhỉ, vật trước mặt Đại La Thiên vực ta mà cũng dám lên tiếng tranh đoạt, ngươi nghĩ ôm chân Thần các thì ta không làm gì được ngươi sao?
Lục Ngô càng cười to:
- Cửu U cung chủ quá lời rồi, nếu là
ngày thường chạm trán, có lẽ ta cũng biết thân biết phận mà tránh đường
thôi, nhưng hôm nay Đại Thú Liệp chiến đã bắt đầu, bọn ta lại phụng mệnh Thần các làm việc, e rằng cái uy của Đại La Thiên vực cũng không dọa
được bổn tông chủ rồi.
- Hừ, bọn tôm tép các ngươi, Cửu U cung bọn ta cũng thừa sức dẫm chết.
Cửu U đe dọa.
- Hố hố, nghe như có bão đâu đây nhể...
Lục Khuê đứng cạnh cũng cười gằn dữ tợn, khoanh tay đứng mỉa mai:
- Ta nhớ không lầm, Cửu U vệ là đám rùa rụt đầu, bị người ta cưỡi cổ
bao nhiêu năm cũng không dám ngóc lên, thế mà hôm nay cũng ráng kéo ra
đây, tính làm chuyện mất mặt nữa sao?
Chiến sĩ Cửu U vệ bị
khích bác, nhất thời nóng máu, mắt đỏ quạch hò hét chửi rủa, gươm giáo
sáng choang chỉ trỏ muốn đánh, khí thế hùng hổ như sắp ăn tươi nuốt sống Lục Khuê, chiến ý dâng cao.
Bất ngờ đối phương khởi phát
chiến ý, làm cho Lục Khuê tắt mất nụ cười châm chọc, bất giác vận linh
lực hộ thân. Rõ ràng một binh đoàn có thể vận khởi chiến ý phải là một
binh đoàn có huấn luyện nghiêm chỉnh bài bản, hoàn toàn khác xa những
đám quân ô hợp.
- Ta nghe nói Long Xà tông có Long vệ và Xà
vệ hùng dũng thiện chiến, nếu ta đoán không lầm, cánh quân sau lưng
ngươi chính là Xà vệ danh tiếng lẫy lừng rồi nhỉ?
Mục Trần im lặng nãy chừ cũng bất ngờ lên tiếng.
Những chiến sĩ quân đội kia nghe được tâng bốc, liền tỏ ra lẫm liệt hiên ngang, ưỡn ngực miệng cười toe toét.
- Nhãi ranh coi như cũng có mắt nhìn...
Lục Khuê khinh miệt nhếch mép cười:
- Ngươi chính là kẻ gần đây khiến cả Bắc giới xôn xao, Mục Trần phải
không? Tuổi trẻ có thành tựu như vậy xem như bất phàm, nhưng chiến tranh không phải là chuyện trẻ con đánh trận cờ lau ngoài ruộng, về nhà luyện thêm mười năm nữa rồi ra đây nói chuyện nhé.
- Được tâng bốc một chút mà tự đề cao bản thân quá vậy...
Mục Trần cười khẽ châm chọc.
Lục Khuê nghe mà giận run người, mắt híp lại dữ tợn, uy áp bộc phát.
Mục Trần nhướng mày cảm nhận uy áp. Lục Khuê người ngợm thô kệch,
không phải hạng túc trí đa mưu, nhưng man lực có thừa, uy áp linh lực
cũng chân chính là cường giả Chí Tôn ngũ phẩm.
- Hừ, lại còn ra oai trước mặt ta?
Quân địch có Chí Tôn ngũ phẩm, Cửu U cũng không chịu lép vế, tử hỏa
bừng cháy, khí thế thay đổi, uy áp tỏa ra đẩy lùi hoàn toàn Lục Khuê.
- Ha ha, Cửu U cung chủ chớ để ý, nếu người thấy Chí Tôn ngũ phẩm của
tam đệ ta không đáng nhắc tới, thì có lẽ bản thân ta đủ sức chiều chuộng nàng vậy.
Gã Lục Ngô mặt trắng cười khanh khách, âm thầm vận linh lực mênh mông, khí thế dâng cao còn hung mãnh hơn cả Cửu U.
Lục Ngô đã chân chính là Chí Tôn lục phẩm!
Cửu U giật mình nghiêm trọng, thầm đánh giá Lục Ngô, không ngờ được đối phương lại có thực lực mạnh như thế.
Không hổ là thế lực nhất lưu dưới Thần các, tông chủ cũng có thực lực mạnh mẽ đến vậy, thậm chí còn cao hơn Cửu U một bậc.
Và Long Xà tông lại có đến ba gã tông chủ, Lục Ngô cũng chỉ mới là nhị tông chủ.
Cung đã lên dây, hai đạo binh mã hùng hậu tuốt gươm giương kích, thống lĩnh ra trận tiền chuẩn bị so găng. Uy thế Đại La Thiên vực dù có lớn
nhưng cũng khó giúp cho Cửu U vệ áp đảo kẻ địch, muốn tranh cho được di
tích cấp 3 kia, ắt phải dùng tới nắm đấm nói chuyện.
Mục Trần thầm tính toán, thủ lĩnh đối phương bề ngoài
mạnh hơn quân mình, quân
số hai phe lại ngang ngửa, Cửu U vệ không thể dùng chiến thuật biển
người áp đảo, trận đại chiến này chưa biết phải đánh thế nào.
- Ngươi hống hách như vậy, xem ra muốn chiến một trận tay đôi với ta.
Cửu U thấy rõ Mục Trần đang khó xử, lập tức quyết định đứng ra chiến
tướng, xông lên trước buông lời khiêu chiến Lục Ngô. Tử hỏa hội tụ sau
lưng nàng, tạo thành một đôi cánh tím rực rỡ bừng cháy.
Nàng
bay lên trước, âm thanh trong vắt như tiếng hót minh tước vang trong
không trung, dao động linh lực hung mãnh báo cho thiên hạ biết thần thú
đang nổi giận, sắp sửa hiển lộ hung uy, át chế cả khí thế Chí Tôn lục
phẩm của Lục Ngô.
- Cửu U Minh Tước?
Lục Ngô giật
mình hơi chột dạ, gương mặt tỏ ra e ngại vô cùng. Hắn đương nhiên biết
rõ khi chiến đấu với những kẻ địch vốn là hóa thân thần thú thì về mặt
sức mạnh lẫn sinh mệnh, con người đơn thuần sẽ lép vế như thế nào.
Lục Ngô nhoẻn miệng cười:
- Cửu U cung chủ, thật không ngờ lại chính là Cửu U Minh Tước, chiến
lực thật phi phàm, hai ta so đấu có lẽ còn lâu mới phân ra thắng bại...
Cửu U nghe trong lời hắn có vẻ nhát gan, hậm hực mắng thẳng vào mặt:
- Không dám đánh thì quay đầu cút thẳng.
Lục Ngô nổi cáu trừng mắt:
- Cần gì phải lên mặt, ta nào có thời gian đùa giỡn với ngươi, thân
đang trong trận chiến sinh tồn, sức mạnh quân đội mới là chính yếu. Ta
thấy Cửu U Vệ các người cũng là quân chính quy tinh nhuệ của Đại La
Thiên vực, hôm nay cũng muốn xem thử chiến với Xà vệ của ta, rốt cuộc ai sẽ còn tồn tại?
- Khà khà, chỉ sợ tên nhóc miệng hôi sữa kia đang sợ vãi tè mất rồi.
Lục Khuê cười to đắc ý, buông lời giễu cợt, cả binh đoàn Xà vệ cũng
phụ họa cười theo sỉ nhục Mục Trần. Hắn thấy rõ Cửu U vệ không chỉ có
Cửu U lãnh quân, gã Mục Trần kia cũng thống lĩnh điều binh.
Hắn dù là một gã võ biền cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng là chiến tướng
giàu kinh nghiệm, có thể nhìn ra được thống lĩnh đối phương, hiểu rõ câu "bắt giặc phải bắt tướng", trước tiên sỉ nhục đối phương làm giảm sĩ
khí địch.
Lục Khuê lãnh đạo Xà vệ tung hoành nhiều năm trên
lãnh địa Bắc giới cũng có không ít chiến tích lừng lẫy, so với Mục Trần
chỉ mới vẻn vẹn chiến một lần với Bách Chiến vực thì oai phong hơn
nhiều.
Vốn dĩ hắn nghĩ với khả năng như thế, Cửu U vệ sẽ
không sánh nổi Xà vệ, quân chiến sẽ giành thắng lợi nhanh chóng, nhưng
khi nghe hắn khích bác, chẳng những không sợ hãi, Cửu U còn mỉm cười
nguy hiểm.
Mục Trần cũng thở ra cười khẽ một tiếng, quay lại nhìn quân đoàn Cửu U vệ, lớn tiếng hỏi:
- Có kẻ khiêu chiến Cửu U vệ, các ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?
"Sát!"
Mấy nghìn chiến sĩ Cửu U vệ đồng thanh hô vang, gương mặt hung ác, khí thế sát phạt ngút trời, hoàn toàn chẳng giống mấy đạo binh tôm tướng
tép mới ra trận lần đầu, làm cho Lục Khuê cũng giật mình thoáng nghĩ
chẳng biết bản thân có sai lầm hay không.
Bỗng dưng trong lòng sinh ra cảm giác bất an, sĩ khí Cửu U vệ không giảm mà còn tăng cao.
Tung hoành bao năm, Lục Khuê cũng không tin cái đám quân ô hợp được
huấn luyện chẳng bao lâu lại có thể đánh bại Xà vệ nam chinh bắc chiến
của hắn.
Khí thế là vậy, hùng hổ là vậy, nhưng để Cửu U vệ tan tác không còn manh giáp dưới tay hắn thế nào!