Ngoài sơn cốc, không ít người đang đứng khoanh tay trên đỉnh núi và lăng
không giữa trời, chiến ý bàng bạc như thủy triều dũng mãnh tiến ra, tràn ngập khắp nơi, không khí như cô đặc lại.
Những người này tập trung lại với một quy mô cực kỳ to lớn, đếm sơ số
lượng có lẽ gần một vạn, quân đội có quy mô hoàng tráng thế này, trong
số chư vương của Đại La Thiên Vực, tuyệt đối được coi là đứng đầu danh
sách.
Quy mô cỡ này lại tập trung 1 chỗ, chiến ý bàng bạc hùng hậu tạo thành
một uy thế có thể nói là kinh người, chiến ý tràn ngập bao phủ khắp sơn
cốc, như là một lồng chim bao phủ tất cả những người trong sơn cốc, xem
như là Tề Thiên có hóa thành ruồi cũng khó mà bay lọt.
"Đại nhân, đội ngũ Huyết Ưng Điện đều đã bị dồn vào sơn cốc, chỉ cần
phát động thế công, nhất định bọn chúng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!" Trên đỉnh núi, một thân người lướt đến, lăng không quỳ xuống, ôm quyền cung
kính nói.
Hai người chỉ huy nghe thông báo, hờ hững gật đầu, một người trong đó
chính là người quen cũ của Mục Trần, chính là gã đã bị Thải Tiêu phải
chật vật chạy khỏi Long Phượng Thiên, nhưng vẫn giữ được danh tiếng đệ
nhất mãnh nhân mỹ nam tử trên bảng Long Phượng Lục - Phương Nghị.
Phương Nghị vận một thân áo trắng, tỏa ra khí chất tiêu sái xuất trần,
cũng không vì thất bại của ngày đó mà lộ ra khí chất chán chường, ngược
lại hai mắt càng thêm sáng ngời, hiển nhiên hắn thuộc dạng trở nên mạnh
mẽ trong thất bại, dù sao được Thần Các kỳ vọng cao như thế, hắn cũng là người tâm tính kiên định, không có khả năng bởi vì thất bại liền mất ý
chí chiến đấu, nếu như thế chỉ sợ hắn rất nhanh cũng sẽ bị Thần Các tống cổ.
Toàn thân Phương Nghị tràn ngập vẻ thư sinh nho nhã, 1 tay hoành trước
ngực, tay kia để sau lưng, với bộ dáng này, các cô gái mới lớn vừa nhìn
sẽ phải mê mẩn mà không ngờ rằng hắn chính là người có độ hung ác đứng
nhất trong Long Phượng Lục bảng.
Đứng kế Phương Nghị là một trung niên cường giả với khí thế kinh người,
hoàn toàn trái ngược với vẻ thư sinh của Phương Nghị, toàn thân người
này phát ra một loại chi khí hung hãn làm lòng người lạnh ngắt, đôi mắt
quét ngang giống như hung thú, hung uy lộ ra, người bình thường nếu mà
bị hắn nhìn trúng thì mức độ sợ hãi so với con nít 5 tuổi gặp cọp beo
không khác bao nhiêu.
Trên thân mặc một bộ hắc ám chiến giáp, trên đó khắc một hình tượng Viễn Cổ hung Ngạc (cá sấu), hung Ngạc chân đạp núi cao, khí thế hung ác ngập trời.
Hắn chính là một trong mười sơn chủ Thần Các - Ngạc Sơn chi chủ, Từ bá!
Từ bá nghe thủ hạ báo cáo, hắn gật đầu, mắt lộ hung quang nhìn qua sơn cốc, khóe miệng nổi lên một nụ cười dữ tợn, nói: "Huyết Ưng Điện vậy mà dám cùng Thiên Ngạc Sơn ta tranh đoạt di tích, khác nào mộng hão
huyền, một đám tạp nham Huyết Ưng Vệ cũng đòi cùngThiên Ngạc Quân của
ta tranh giành sống mái, thật sự là không biết lượng sức mình."
Phương Nghị đứng bên nghe nói thế cũng cười, hắn đưa ánh mắt quét nhìn
xung quanh, hiện tại, khuôn viên trăm dặm xung quanh không ngừng có
những đội ngũ mới mò đến, chúng đều là bị tin tức Thần Các cùng Đại La
Thiên Vực giao chiến hấp dẫn tới, hai cực hạn thế lực quyết đấu, mặc kệ
kết quả như thế nào, cũng là tạo thành chấn động không nhỏ.
"Nếu Sơn chủ thật có thể nuốt sống Huyết Ưng Điện, đây chính là chiến
công không nhỏ, hơn nữa lúc đó đại danh của ngươi từ trong Đại Thú Liệp
Chiến cũng sẽ được truyền bá ra ngoài." Phương Nghị mỉm cười nói.
Từ bá nghe thế cũng nhếch miệng cười, nụ cười nồng đậm hung quang, hắn
nói: "May mắn có ngươi, không thì ta sẽ không phát hiện được con chuột
mà ta vốn không coi vào đâu này đến trộm di tích."
"Tuy trước mắt Huyết Ưng Điện đã xem như là chuột trong lồng, nhưng từ
Sơn chủ cũng phải cẩn thận, Huyết Ưng Vương dù sao cũng là Ngũ phẩm Chí
Tôn đỉnh phong cường giả, nếu hắn dốc sức liều mạng, cũng có chút khó
khăn giải quyết." Phương Nghị nhắc nhở.
"Ngũ phẩm Chí Tôn đỉnh phong?" Từ bá vẩu môi khinh thường. nói: "Loại
thực lực này,trong thập sơn chủ chúng ta, cũng chỉ có thể coi là áp đáy
mà thôi, nếu muốn từ trong tay của ta đào thoát, Huyết Ưng Vương kia
chưa có bản lĩnh này."
Tuy nói là nói thế, nhưng Từ bá hiển nhiên cũng không tính đêm dài lắm
mộng, hắn vung tay lên, chuẩn bị hạ lệnh tiến công, đem Huyết Ưng Vệ
triệt để tiêu diệt.
Ô...ô...n...g!
Bất ngờ xảy ra, ngay khi bàn tay sắp vung xuống lúc, thần sắc hắn cũng
như Phương Nghị đều sầm lại, 2 gã nhìn về phía Tây Bắc, bầu trời khu vực đó đang chấn động, một cỗ chiến ý kinh người giống như phong bạo nhanh
chóng cuốn tới.
Những thế lực đang làm khán giả quanh đó cũng phát hiện dị động, vô số
đạo ánh mắt kinh dị hướng về phía đó, bọn hắn đều có chung cảm giác
ngoài ý muốn, dù sao ai cũng biết đây là thời điểm Thần Các cùng Đại La
Thiên Vực tranh phong, sẽ không có thế lực tầm thường nào dám tùy tiện
nhúng tay, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.
HƯU...U...U! HƯU...U...U!
Trước vô số ánh mắt săm soi, từ chân trời xa xôi đột nhiên xuất hiện cái màn sáng hắc ám, bên trong cái màn sáng to đùng đó có thể nhìn thấy vô
số thân ảnh hắc ám đang gào thét mà bay đến, bàng bạc chiến ý từ trong
cơ thể của tràn ngập, khí thế như lôi đình vạn quân, ầm ầm phủ xuống, uy áp chấn nhiếp quần hùng.
"Người đến là người phương nào, dám nhúng tay vào việc của Thần Các ta!" Từ bá nhìn qua chi hắc ám quân đội đang gào thét kia, ánh mắt ngưng tụ, hắn nhận đã nhận thấy bàng bạc chiến ý từ chi quân đội này, hắn trầm
giọng hét to, tiếng quát như sấm rền vang vọng.
"Người phương nào? !"
Bên ngoài bầu trời trên sơn cốc, gần vạn Thiên Ngạc Quân nhất tề gào
thét, lập tức chiến ý kinh khủng phóng lên trời, dẫn tới Phong Vân biến
sắc, thiên địa chấn động.
Chiến ý cỡ này xuống, coi như là Lục phẩm Chí Tôn cũng phải tạm lánh mũi nhọn!
Nhưng mà, chi quân đội như nước lũ đang gào thét tiến đến kia lại không
chút sứt mẻ, dẫn đầu là một đạo thân ảnh một thiếu niên, hắn cười dài
một tiếng mà vang dội: "Đại La Thiên Vực, Cửu U Cung!"
"Cửu U Cung!"
Tất cả chiến sĩ Cửu U Vệ thần quang trong mắt bộc phát, mênh mông chiến ý như sóng biển bắt đầu khởi động, tiếng gào to như sấm, cuồn cuộn không
ngớt, trực tiếp chiến ý áp bách của Thiên Ngạc Quân đánh cho xơ xác.
Hai cỗ chiến ý riêng chiếm cho riêng mình một nữa phần chân trời, địa
phương chiến ý va chạm, cả bầu trời chấn động, từng đạo vết rạn tràn
ngập ra.
"Cửu U Cung?" Từ bá nghe vậy thế cũng lóe lên ánh mắt kinh nghi,
theo
trong trí nhớ hắn, Cửu U Cung trong Cửu Vương của Đại La Thiên Vực,
chính là bài danh hạng chót, như thế nào lại có bộ dáng hung hãn như hắn đang thấy, độ cường hãn so với Huyết Ưng Điện cơ hồ chỉ hơn chứ không
kém?
Bên cạnh Từ Bá, vẻ mặt mây trôi nước chảy của Phương Nghị đã xuất hiện
một chút nhăn nhó lại, ánh mắt thâm thúy tập trung vào thân ảnh thiếu
niên đang dẫn đầu Cửu U Vệ, thản nhiên nói: "Từ sơn chủ, tin tức của
người có chút lạc hậu rồi, đây chính là Đại La Thiên Vực Đệ Thập Vương,
Mục Trần, Cửu U Cung hiện tại có hai Vương, bên trong Đại La Thiên Vực,
coi như là độc nhất vô nhị."
"Mục Trần?"
Từ bá nao nao, hắn cười nói: "Nguyên lai là cái gã tiểu bối khiến cho cả Bắc Giới gần đây xôn xao a. . ."
Vừa dứt lời, ánh mắt hắn lộ vẻ hung lệ đứng lên, hắn nhìn chằm chằm vào
Mục Trần đằng xa, âm thanh hung dữ: "Một tên xú tiểu tử miệng còn hôi
sữa cũng dám tới cứu người? Thật sự là không biết trời cao đất rộng!"
Tiếng Từ Bá vang vọng khắp nơi, dẫn tới vô số ánh mắt hướng về Mục Trần, ánh mắt nào cũng có một ít hiếu kỳ, không ít người trong thời điểm này
wen thuộc với cái tên của Mục Trần hắn.
Mục Trần cùng Cửu U lăng không mà đứng, nghe được Từ Bá phát ngôn, đôi
mắt đẹp Cửu U phát lạnh, bàn tay bạch ngọc bao phủ bởi bàng bạc Linh lực đưa lên.
"Xem ra vị này chính là Ngạc Sơn chi chủ rồi a?" Mục Trần cười nhạt một
tiếng, hắn nhìn thoáng qua Từ Bá đang tỏ vẻ hung hãn, sau lại liếc nhìn
Phương Nghị đang đứng cạnh, hắn 0ôm quyền cười nói.
"Tên tiểu tử Miệng còn hôi sữa, đừng mơ lôi kéo làm quen cùng ta, nhanh
chóng cút ngay, miễn cho ta nổi hứng giết sạch các ngươi". Từ bá không
chút khách khí mà quát lớn, thanh âm tràn đầy mỉa mai cùng tàn nhẫn,
hiển nhiên hắn hoàn toàn không có đặt Mục Trần cùng với Cửu U Cung ở
trong mắt.
Mục Trần nghe vậy, hắn sờ sờ cái mũi, cười nói: "Xem ra là không nói chuyện được rồi a."
"Không biết sống chết!" Từ bá điềm nhiên nói, hắn vung tay áo, năm nghìn Thiên Ngạc Quân tách ra từ trong quân số, bên trong tiếng gầm tràn đầy
khí thế hung ác, chiến ý bao la phóng lên trời.
Đối với Từ bá, Cửu U Vệ số lượng bất quá chỉ có năm nghìn, hắn tách ra
năm nghìn Thiên Ngạc Quân tiến đến đối phó, chính là đã đánh giá cao đối thủ, trước đó, Huyết Ưng Vệ cùng Thiên Ngạc Quân va chạm nhau, chỉ thời gian nửa nén hương ngắn ngủi, Huyết Ưng Vệ đã tan tác mà bại lui.
Hiện tại, hắn xem trọng nhất là đem tàn quân Huyết Ưng Vệ trong sơn cốc
kia giải quyết sạch sẽ, sau đó sẽ mang Cửu U Vệ đem đi chôn cùng, tiện
thể nhanh gọn giải quyết.
Oanh oanh!
Thiên Ngạc Quân gào thét, bàng bạc chiến ý màu đỏ sậm hiện ra như là
Huyết Hải gào thét, chiến ý bắt đầu khởi động, hóa thành ngàn vạn đầu cự Mâu, phô thiên cái địa bắn mạnh về hướng Cửu U Vệ.
Với thế công hung mãnh này, dù là Ngũ phẩm Chí Tôn, nếu bị đánh trúng cũng phải vẫn lạc.
Mục Trần đối diện với thế công này thế mà chỉ ngẩng đầu, con mắt bình
tĩnh nhìn qua ngàn vạn chiến Mâu đang gào thét mà đến, hắn mỉm cười,
nói: "Tựa hồ xem thường Cửu U Vệ chúng ta đây. . ."
Bàn tay của hắn nhẹ nhàng nâng lên, sau đó rơi xuống.
Oanh!
Thủy triều hắc ám từ Cửu U Vệ như núi lửa phun trào, nháy mắt bùng nổ,
Cửu U chiến ý bàng bạc ngưng luyện, biến thành một đạo hắc ám quang dực
cực đại, viền ngoài cùng của quang dực cực kì sắc bén, đủ để xé rách
không gian.
Bá!
Mục Trần phẩy tay, cực đại hắc ám quang dực biến mất, không ai có thể
thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy một vòng ánh sáng xẹt qua, quét đến đâu,
từng đạo chiến Mâu cơ hồ là trong khoảnh khắc bị đập nát, hóa thành
quang điểm bay đầy trời rồi phập phù tiêu tán
Thế công của Từ Bá bị phá dễ như trở bàn tay!
HƯU...U...U!
Lướt qua những ánh mắt rung động, quang dực lướt qua Thiên Ngạc Quân, đánh trúng bình chướng chiến ý đang bao phủ sơn cốc.
Rặc rặc!
Trong sát na va chạm, bình chướng chiến ý do Thiên Ngạc quân hình thành
đang nhốt bọn Huyết Ưng Điện lập tức vỡ tan như thủy tinh yếu ớt.
Bình chướng chiến ý tan vỡ, Huyết Ưng Vệ trong sơn cốc cũng lộ ra, bất
quá lúc này bọn hắn cũng có chút ít khiếp sợ nhìn về cảnh tượng
trước mắt, ai ai cũng nghĩ một kích kinh người từ chiến ý kia của Cửu U
vệ.
Từ bá sắc mặt kịch biến, thậm chí Phương Nghị lạnh nhạt bên cạnh, đồng
tử cũng nhịn không được mà co rụt lại, cả hai đang bị chấn kinh bởi thế
công bằng chiến ý bành trướng khủng khiếp của Cửu U vệ
Ai có thể ngờ tới, chỉ năm nghìn tả hữu Cửu U Vệ, chiến ý tạo ra lại có thể khủng bố như thế?!
Trước vô số ánh mắt rung động, Mục Trần mỉm cười, nhìn qua sắc mặt xanh
mét của Từ Bá, hắn cất tiếng cười vang khắp không gian, nhưng hiện tại
không người nào đủ can đảm bỏ qua.
"Không biết hiện tại có thể hảo hảo nói chuyện hay chưa?"