Danh ngạch tranh đoạt chiến với sự góp mặt của 10v khán giả cuối cùng đã hạ màn với kết quả Mục Trần giành lấy danh ngạch hạt giống quý giá, thế nhưng cảm giác chìm ngập trong trận đấu vẫn còn lượn lờ khiến không ít kẻ tấm tắc bàn chuyện.
Liễu Mộ Bạch thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ đỉnh phong, hơn nữa còn có linh mạch lực, gần như khó tìm đối thủ dưới Thần Phách cảnh. Không ai ngờ được với thực lực cường hãn như thế, cuối cùng vẫn phải bại trong tay Mục Trần Linh Luân cảnh sơ kỳ.
Kết quả bất ngờ này khiến khán giả phấn khích, không ít người thầm than, khó trách Mục Trần có tư cách là người duy nhất ở Bắc Linh cảnh tham gia Linh Lộ. (LTC: cứ mà lôi cái Linh Lộ ra...)
Liễu Kình Thiên mặc dù vô cùng bất mãn với phán quyết của Hác tiên sinh, bất quá lão hồ ly cũng không ngu đến mức trêu chọc vào thế lực sau lưng người kia. Họ vốn chẳng xem cái thên phận Liễu vực chủ này vào đâu. Hiện tại danh ngạch hạt giống đã mất, chỉ có thể tìm biện pháp khác.
Mục Trần và Liễu Mộ Bạch sau một hồi nghỉ ngơi cũng hồi phục lại được một chút, chẳng qua sắc mặt tên kia cực kì khó coi khiến người ta nhìn thấy mà phát rét.
Hác tiên sinh bất ngờ phóng người lên lôi đài, vẫy tay. Mười hai đệ tử tham gia chiến đấu dưới ánh mắt hâm mộ của khán giả nhanh chóng tiến lên đài.
- Danh ngạch tranh đoạt chiến hôm nay đã có kết quả cuối cùng.
Hác tiên sinh quét mắt nhìn qua đám đệ tử Bắc Linh viện, thản nhiên nói tiếp:
- Vốn tính luôn cả danh ngạch hạt giống, thì cũng chỉ có 6 cái, thế nhưng bây giờ có một chút thay đổi.
Tầm mắt đảo qua, chuyển tới tên to cao đang lo lắng đổ mồ hôi đầy đầu, chính là Mặc Lĩnh, nói:
- Ngươi thua tỷ thí, theo quy định là mất đi tư cách.
Mặc Lĩnh tròn mắt, buồn bã, thần tình chua xót.
- Bất quá nghị lực, dũng khí rất đáng khen, thiên phú vừa hợp cách, do đó hôm nay ngoại lệ ban cho ngươi một danh ngạch.
Hác tiên sinh vẫn bình thản giọng nói đều đều tiếp diễn
Mặc Lĩnh nghe thấy mà kích động, đỏ mặt lên, vội vàng khom mình hành lễ, nói:
- Đa tạ tiên sinh!
Hác tiên sinh gật đầu, lại là nhìn về Đường Thiên Nhi và Hồng Lăng, nói:
- Hai người các ngươi hoà nhau, xưa nay chưa hề có tình huống như thế xảy ra, bất quá ta có thể mở đường, cho mỗi người một danh ngạch.
Đường Thiên Nhi và Hồng Lăng nghe vậy, nhất thời vui vẻ.
- Thê nhưng cũng có một điều kiện.
Hác tiên sinh ngắt liền.
- Điều kiện gì?
Đường Thiên Nhi và Hồng Lăng vội vàng hỏi.
- Các ngươi chỉ có thể gia nhập Vạn Hoàng linh viện.
Hác tiên sinh đạm nhạt cười nói.
- Vạn Hoàng linh viện?
Đường Thiên Nhi và Hồng Lăng ngẩn người.
Ngũ Đại Viện, thực ra chính xác là một liên minh của năm tòa linh viện khác nhau, phân biệt là Bắc Thương linh viện, Thanh Thiên linh viện, Vạn Hoàng linh viện, Võ linh viện và Thánh linh viện. Trong đó đặc biệt Vạn Hoàng linh viện chỉ tuyển chọn nữ sinh.
Dù vậy cũng không ai dám coi thường Vạn Hoàng linh viện. Tòa linh viện chỉ thu nhận nữ tử, thế nhưng lại thừa thực lực liệt vào Ngũ Đại Viện, bốn chữ "tuyệt đối khủng bố" cũng chưa đủ miêu tả thực lực của họ.
Tên của Ngũ Đại Viện cũng có nguồn gốc rõ ràng. Nghe nói năm linh viện đó đều có một thần thú thượng cổ tọa trấn, kinh chấn thiên địa. Nhưng cái tên của năm linh viện kia đều dựa theo năm thần thú thượng cổ mà đặt ra.
- Sao, các ngươi nhận hay không nhận?
Hác tiên sinh nhìn hai cô gái, khi tuyển chọn đệ tử cho Ngũ Đại Viện, số lượng nữ tử ít hơn nam tử rất nhiều. Bản thân là người tuyển trạch, nếu không thể tuyển ra đủ đệ tử cho Vạn Hoàng linh viện thì cũng khó ăn nói. Vạn Hoàng linh viện toàn bộ đều là nữ nhân, cũng chính vì thế mà công việc đã khó lại càng khó đến chết.
Hồng Lăng thì không do dự gì, có thể gia nhập Vạn Hoàng linh viện, đúng thật là cầu còn không được. Tuy bốn linh viện kia không kém hơn Vạn Hoàng linh viện chút nào, nhưng có vẻ bên này thích hợp nhất.
Đường Thiên Nhi thì lại chần chờ, đôi mắt xinh xắn khẽ liếc Mục Trần. Hoàn cảnh như thế khẳng định nàng không thể ở cùng một linh viện với Mục Trần hay sao? Nhưng nếu không đồng ý, thì nàng còn lựa chọn nào khác đây?
Dường như hiểu ý Đường Thiên Nhi, Mục Trần nhìn nàng cũng khẽ gật đầu. Vạn Hoàng linh viện rất thích hợp cho nàng, nếu khiến nàng bỏ qua, thì hắn quả là tàn nhẫn.
Nhìn thấy Mục Trần gật đầu, Đường Thiên Nhi cắn răng, ánh mắt hơi u oán, quay đầu đi trả lời Hác tiên sinh:
- Vậy ta cũng chọn Vạn Hoàng linh viện thôi.
Hác tiên sinh lúc này mới mỉm cười, hỏi mấy người còn lại:
- Các ngươi thì sao?
- Bọn ta chọn Thanh Thiên linh viện.
Trần Phàm và Hoắc Vân vô cùng ăn ý chọn một linh viện.
- Ta đi Thánh linh viện.
Liễu Mộ Bạch không do dự nói ngay. Thật ra hắn đã tính kỹ, dù nói năm linh viện đều có thực lực cao khủng bố, nhưng nhiều năm nay, tỷ thí Ngũ Đại Viện thì Thánh linh viện vẫn là mạnh nhất, luôn dẫn đầu xếp hạng.
Hác tiên sinh liếc nhìn Liễu Mộ Bạch, không nói gì, chỉ gần đầu, quay sang hỏi Mục Trần:
- Còn ngươi?
Mọi người đều tập trung chú ý đến hắn, kẻ đạt được danh ngạch hạt giống, dù cho gia nhập bất cứ linh viện nào cũng sẽ có thân phận và tài nguyên viễn siêu đệ tử bình thường.
Liễu Mộ Bạch căm tức nhìn hắn, đôi mắt lộ rõ vẻ không cam lòng, địa vị đó đáng lẽ ra phải thuộc về ta....
Mục Trần hé miệng, trí nhớ bất giác hiện lên mái tóc như suối bạc và đôi mắt lung linh như lưu ly, bàn tay nắm lại.
- Hác tiên sinh, ta có thể hỏi ngài vài tin tức được
chứ?
Mục Trần cung kính hỏi
Hác tiên sinh cười gật đầu, đối với Mục Trần, lão đã cảm thấy rất hài lòng.
- Ta muốn hỏi hai người.
Mục Trần nhẹ giọng nói:
- Hác tiên sinh hẳn là nghe nói đến cái tên Cơ Huyền?
Chính lúc đó, rõ ràng hai mắt Hác tiên long lên sòng sọc, gương mặt nghiêm nghị nhìn Mục Trần thật sâu:
- Cơ Huyền, trong rèn luyện Linh Lộ được đánh giá cấp Vương, một trong những ngôi sao chói sáng của Linh Lộ, nhận được danh ngạch hạch tâm.
Lời nói vừa dứt, gương mặt mọi người xung quanh liền biến sắc. Dù với cái tên đó hoàn toàn xa lạ, nhưng vẫn cảm thấy rõ một áp lực dữ dội vô hình. Danh ngạch hạch tâm, cái thứ đó phải chân chính là nhân vật tầm cỡ yêu quái mới có tư cách nhật được.
- Vương cấp ư?
Mục Trần nheo mắt, đó chính là đánh giá tốt nhất của Linh Lộ. Bất quá với bản lĩnh của tên kia, hắn sớm đã đoán trước được rồi.
- Hắn gia nhập linh viện nào?
Mục Trần vẫn bình tĩnh như trước, không ai đoán ra hắn đang có cảm xúc gì.
Hác tiên sinh hơi ngạc nhiên nhìn Mục Trần, một lát sau mới nói:
- Cơ Huyền vào Thánh linh viện, nhưng do lãnh đạo Thánh linh viện chỉ tên.
- Thánh linh viện?
Mục Trần liếc nhìn Liễu Mộ Bạch, nhẹ nhàng gật đầu, hơi do dự một chút, ánh mắt lạnh lẽo lại trở nên hiền lành.
- Ta muốn hỏi người thứ hai, tên là Lạc Li.
Mục Trần gãi đầu, nói
- Lạc Li?
Hác tiên sinh lại lần nữa cau mày, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Lạc Li, rèn luyện trong Linh Lộ cũng nhận được đánh giá cấp Vương, cũng đạt được danh ngạch hạch tâm.
Mấy người bên cạnh nuốt nước bọt, Linh Lộ kia sao đầy rẫy những tên quái thai.
- Cũng là Vương cấp a. . . . . .
Mục Trần cười, xem ra sau khi hắn rời khỏi Linh Lộ, nàng đã lợi hại hơn nhiều a.
- Vậy nàng gia nhập linh viện nào?
Mục Trần hơi có vẻ khẩn trương hỏi. Hắn đã có ước định với nàng, nếu sai lời, e rằng gặp lại sẽ không tốt chút nào, mặc dù bề ngoài nàng luôn tỏ ra đạm mạc không quan tâm.
- Lạc Li vào Bắc Thương linh viện.
Hác tiên sinh vừa cười vừa nói nhìn chằm chằm Mục Trần:
- Nghe nói viện trưởng Võ linh viện tự mình lên tiếng mời nàng vào Võ linh viện, nhưng cuối cùng nàng lại cự tuyệt mà chọn Bắc Thương linh viện.
Mấy người bên cạnh nghe mà há mồm, cô nương kia quả thật là trâu a? Lời mời của viện trưởng một trong Ngũ Đại Viện cũng dám cự tuyệt....
Mục Trần nghe thấy cũng hơi sửng sốt, ánh mắt mông lung phức tạp.
..................
Linh Lộ.
Bóng đêm lạnh lẽo bao trùm trời đất, một chỗ sâu trong rừng rậm, một đống lửa ấm áp bốc cao, cạnh đống lửa, một thiếu niên đang dùng cành cây cời lửa lên, khiến nó trở nên ấm áp hơn.
Bên cạnh, một thiếu nữ áo đen ngồi đó, gương mặt tinh tế đặt cằm trên đầu gối, một đôi mắt xinh đẹp như lưu ly đang nhìn thiếu niên tuấn tú bị khói ám đen trước mặt, khóe mắt cong lên như trăng non, chẳng qua cái độ cong đó rất khó phát hiện.
- Ngươi...
Đột nhiên nàng chỉ một ngón tay thon thả, vô thức rút một cây củi khô, tùy tiện hỏi:
- Linh Lộ kết thúc, ngươi muốn đi linh viện nào?
- Ta?
Thiếu niên suy nghĩ, cười nói:
- Hẳn là phải đi Bắc Thương linh viện. Ta sinh ra ở Bắc Linh cảnh, với chữ bắc kia có hảo cảm.
Cô gái khẽ liếc hắn, bình thản như nước, trong suốt êm tai:
- Bắc Thương linh viện? Ta không muốn đến nơi đó, xem ra Linh Lộ kết thúc chúng ta phải chia ra.
Thiếu niên sửng sốt, bất đắc dĩ nói:
- Vậy ngươi muốn đến linh viện nào? Ngươi nói cho ta biết đi, đến lúc đó ta cùng đi.
Cô gái quay đầu đi, nói:
- Sao ta phải nói cho ngươi nghe?
- Ngươi nói giúp ta đỡ tên bắn lén sau lưng mà? Sao ngươi lại vô lý thế, lúc trước lập tổ đội cũng không có thái độ này.
Thiếu niên kia cau có.
- Không được, đi cùng ngươi khiến cho ta tu luyện chậm chạp. Ngươi đến Bắc Thương linh viện được rồi, ta không đi đâu.
Cô gái hừ nhẹ một tiếng, không cho tên kia nổi giận nữa, vung tay làm tắt đống lửa, xoay người nhảy lên cây:
- Ta ngủ, hôm nay ngươi gác đêm.
- Lạc Li, ngươi không thủ tín! Ngươi nghĩ ngươi đẹp là có quyền sao! Nói rõ ràng cho ta....
Dưới tàng cây, thiếu niên căm phẫn không ngừng la hét, thiếu nữ dựa vào thân cây, dưới ánh trăng nhàn nhạt, khóe miệng khẽ cười, phong tình van chủng, khiến mặt trăng cũng ảm đạm vô quang.
- Ngốc...
Khẽ cười, nàng nhắm mắt, an tâm ngủ.
................
Mục Trần thở ra một hơi, quay qua nhìn Hác tiên sinh, mỉm cười:
- Hác tiên sinh, ta chọn Bắc Thương linh viện.