Đại Chúa Tể

Con Tin


trước sau

Ầm ầm!

Cột sáng chiến văn hoa mỹ gào thét, nhìn từ xa tựa như một thanh diệt thế thần thương xuyên qua hư không, cuồng bạo chi lực cỡ này dù là lục phẩm Chí Tôn tại đây, sắc mặt cũng âm trầm.

Bên trong cột ánh sáng chiến văn, bọn hắn cũng đã nhận thấy sự uy hiếp trí mạng.

Trước cảnh tượng này, sắc mặt Tiêu Thiên tái nhợt nhìn cột sáng đẹp đẽ mà tràn đầy sát ý, hắn không cách nào tưởng tượng, Mục Trần có thể dùng năm mũi quân đội tạp nham lại có thể thúc dục ra chiến ý khủng bố như thế.

Lực lượng chứa chiến ý trong đó rõ ràng đã vượt qua cự mãng chiến ý chi linh của hắn!

"Chẳng qua chỉ là hào nhoáng bên ngoài, lừa gạt ta sao!"

Tiêu Thiên nghiêm nghị rít gào, vốn đã nắm chắc phần thắng, kết quả lại thành bộ dáng như vậy, hắn hiển nhiên là khó lòng tiếp nhận, 2 mắt đỏ bừng, hai tay nhanh như tia chớp kết ấn, hắn hét to.

"Huyền Thiên Bộ, dốc sức chiến một trận!"

OÀ..ÀNH!

Phía sau, mấy vạn quân Huyền Thiên Bộ gào thét, bàng bạc chiến ý phóng lên trời, chiến văn trên thân cự mãng Chiến Linh phát ra ánh sáng sáng ngời, liền ầm một tiếng, bật nát hư không, mãnh liệt phóng tới.

Cự mãng Chiến Linh không chút tránh né, thẳng tắp phóng lên, như 1 con cự long thăng thiên, loáng sau đã hội tụ với chiến ý của quân Huyền Thiên Bộ, mạnh mẽ xông vào cột sáng đẹp đẽ kia!

Hí!

Va chạm vừa diễn ra, không gian trực tiếp bạo vỡ, từng vết rạn to như cự long lan tràn, cảnh tượng long trời lở đất.

1 tiếng gào rít thê lương vang vọng, 1 cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện, đầu cự mãng Chiến Linh đã bị cột sáng rực rỡ tươi đẹp xỏ xuyên qua, chiến ý ma sát, chiến văn vốn sáng ngời trên thân Cự Mãng dần ảm đạm mà vỡ nát.

Sắc mặt Tiêu Thiên biến thảm, nhìn người k ra người, ma k ra ma.

Xa xa, bọn Phương Nghị, Liễu Viêm sắc mặt lại càng khó coi, ánh mắt tràn đầy sự chấn động, bởi vì bọn họ đã nhận ra, Mục Trần lúc này so với lần giao thủ với Tiêu Thiên trước đây đã mạnh hơn không ít

Nếu lần giao thủ trước, Mục Trần có thể thi triển ra thủ đoạn khủng bố như thế, chỉ sợ bọn họ đã phải thu liễm tâm khiêu khích.

"Tên hỗn đản này che dấu thực lực sao!"

Trước những ánh mắt kinh ngạc đó, Mục Trần cũng lười để ý, sắc mặt băng hàn nhìn lên cự mãng Chiến Linh đang bị xiên nướng, bàn tay đưa lên rồi nắm chặt lại.

"Ầm ầm!"

Bàn tay vừa nắm khép, đạo cự mãng Chiến Linh cuối cùng không thể chịu đựng, ầm ầm một tiếng mà bạo vỡ, cuối cùng biến thành những quang điểm tung bay đầy trời.

Phốc phốc!

Chiến ý chi linh bị bạo tạc, Tiêu Thiên phun một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, Huyền Thiên Bộ đằng sau cũng có không ít chiến sĩ phun máu, một số thậm chí còn từ bầu trời mà rơi xuống, mênh mông chiến ý lập tức trở nên uể oải...

Chiến ý chi linh vỡ vụn, Huyền Thiên Bộ gặp phải thương thế không nhỏ.

Mục Trần đứng lơ lửng trên không, ánh mắt hờ hững nhìn quân Huyền Thiên Bộ tan rã, chiến ý chi linh vỡ vụn, Huyền Thiên Bộ đã không còn sức uy hiếp.

Tiêu Thiên chùi vết máu ở khóe miệng, nhìn về Huyền Thiên Bộ đang uể oải, sĩ khí tán loạn, không có khả năng hình thành chiến ý lần nữa, trận chiến này, hắn đã triệt để thất bại.

"Hỗn đản!"

Tiêu Thiên tức giận mắng to, thân hình chợt nhanh lùi lại, đồng thời hắn ra mệnh lệnh rút lui, Huyền Thiên Bộ không ngưng tụ được chiến ý, hắn lúc này đã không còn vốn để chơi cùng Mục Trần.

Nhưng Mục Trần cũng không tính cho hắn đào tẩu, ánh mắt lạnh như băng, tay áo vung lên, một đạo chiến ý xuyên thủng hư không, nhanh dường như sét đánh đuổi tới Tiêu Thiên, hung hăng nện lên thân thể hắn

Phốc phốc.

Tiêu Thiên lần nữa phun máu, hai mắt ảm đạm, bộ dáng chật vật gần chết.

Mục Trần đưa trảo, đem Tiêu Thiên cách không hấp đến, linh lực hóa thành dây thừng cột Tiêu Thiên thành cái bánh tét, sau đó tâm thần lại khẽ động, bàng bạc chiến ý biến thành 1 tấm màn sáng rủ xuống, vây hết cả quân Huyền Thiên Bộ lại.

Mất đi Tiêu Thiên, Huyền Thiên Bộ chỉ như cá đợi làm thịt, căn bản không có sức phản kháng, đối với màn sáng chụp xuống, bọn hắn căn bản không có cách trốn chạy, nói chi là phát động thế công kinh người như trước.

Một nhánh quân đội mất đi chỉ huy, đã không cách nào ngưng tụ chiến ý, bọn hắn chẳng khác chiến sĩ thông thường, Chí Tôn cảnh mà không có thực lực, chẳng khác jì con sâu cái kiến.

Mặc dù những con sâu cái kiến này số lượng không nhỏ, nhưng không hề nữa điểm tác dụng.

Mục Trần ra tay bắt Tiêu Thiên, vây khốn Huyền Thiên Bộ tựa như điện quang hỏa thạch, đợi hắn làm xong hết thảy, xa xa Phương Nghị, Liễu Viêm mới hồi phục được tinh thần lại, sắc mặt Liễu Viêm xanh mét lên.

"Mục Trần, thả người cho ta, bằng không thì Huyền Thiên Điện ta cùng ngươi thế bất lưỡng lập!" Liễu viêm cắn răng nghiến lợi quát, bất luận là Tiêu Thiên hay là Huyền Thiên Bộ, đều là Huyền Thiên Điện đã hao hết tài nguyên tạo ra, bất luận tổn thất ai, đối với bọn hắnchính là đả kích rất nặng.

Bất quá, Mục Trần nghe vậy chỉ là trừng lên mắt, tự tiếu đặng nói: "Ý Liễu thiếu điện chủ như thế, k lẽ hiện tại ta vẫn là bằng hữu sao?"

Liễu viêm trì trệ, ánh mắt âm tàn nhìn Mục Trần nói: "Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?!"

"Huyền Thiên Điện các người dừng tay đi." Mục Trần thản nhiên: "Nếu các ngươi muốn cá chết lưới rách, ta đây trước hết đem hết thảy Huyền Thiên Bộ cùng Tiêu Thiên biến mất."

Thanh âm tuy bình thản, nhưng kèm theo hàn ý phát ra, đó là chân chính sát ý.

"Mơ đi cưng!" Liễu viêm điềm nhiên nói.

Mục Trần nghe vậy, cũng lười nói nhảm. Hai ngón tay kẹp lại, 1 đường kiếm quang xẹt qua bả vai Tiêu Thiên, tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi tung tóe, 1 cánh tay phải bay ra ngoài.

"Ngươi!"

Liễu viêm cắn răng bật cả máu. Hai mắt hắn phóng hỏa nhìn Mục Trần, hắn gặp được chỉ là 1 cặp mắt bình thản. Hai ngón tay lần
nữa nâng lên

"Dừng tay!" Liễu viêm gầm lên, Tiêu Thiên là người duy nhất ở Huyền Thiên Điện có thể trở thành chiến trận sư, tiềm lực thật lớn, nếu như ở chỗ này bị phế như vậy, hắn cũng không có biện pháp nói với Liễu Thiên Đạo.

Mục Trần ném cho hắn 1 ánh mắt băng hàn.

Liễu viêm cắn răng, giơ tay lên, kịch liệt hỗn chiến đằng sau, cường giả Huyền Thiên Điện liền thu tay lại trở ra, nhân mã bên này vừa rút lui, áp lực bên Cửu U liền giảm, thậm chí phản công, khiến cường giả Thần Các trở tay không kịp.

"Liễu Viêm, ngươi...!" Phương Nghị thấy thế. Sắc mặt liền đại biến.

"Huyền Thiên Điện Ta chưa biết sẽ được lợi jì hay k, nhưng ta k muốn trước mắt lại mất một gã thiên tài chiến ý cùng với một chi quân đội tinh nhuệ!" Liễu Viêm cắn răng nghiến lợi nói.

"Ngươi cho rằng hắn đơn giản thả người sao? Mục Trần giảo hoạt như cáo, ngươi nghe theo hắn, cuối cùng lại rơi vào tay hắn." Phương Nghị trầm giọng nói.

"Ha ha, Phương Nghị ngươi cũng xảo trá không kém, ngươi định kích động Huyền Thiên Điện cùng ta lưỡng bại câu thương, sau đó ngươi làm ngư ông thủ lợi sao?" Mục Trần cười nhạt nói.

Liễu viêm ánh mắt chớp lên.

"Liễu viêm, đừng nghe hắn châm ngòi ly gián. Lúc này Đại La Thiên Vực bọn hắn đã không chịu nổi, chỉ cần chúng ta thêm chút sức là có thể giải quyết hết chư vương bọn hắn, đến lúc đó, bằng một mình hắn, cho dù có năm nhánh quân đội, cũng là tùy ý chúng ta chà đạp!" Phương Nghị thấy Tiễu Viêm thần sắc chớp động, trong lòng lập tức nhảy dựng, vội vàng nói.

"Chỉ sợ đến lúc đó , Thần Các các ngươi là kẻ cười cuối cùng!" Mục Trần lần nữa nói xen vào, đem Phương Nghị tức giận thất khiếu bốc khói, hận không thể đem Mục Trần chém thành muôn mảnh.

Liễu Viêm hít một hơi, âm trầm nói: "Được, Mục Trần, chỉ cần ngươi thả người, Huyền Thiên Điện liền không nhúng tay vào, bất quá ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi có can đảm đùa với ta... Huyền Thiên Điện tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!"

Mục Trần cười, nói: "Liễu thiếu điện chủ quả nhiên trọng tình, về sau nhất định sẽ là một điện chủ tốt đấy, ta sẽ thả người, nhưng mong rằng ngươi chờ một chút, phiền toái nơi này một khi được giải quyết hết, người tất nhiên sẽ trả về cho ngươi."

Hắn đương nhiên không ngu xuẩn đến mức bây giờ liền thả người, một khi mất đi con tin, Liễu Viêm chắc cắn loạn lên như điên, uy hiếp trước đó đã đưa hắn vào cơn bạo nộ.

Liễu Viêm lạnh nhìn Mục Trần, không để ý lời Phương Nghị khuyên bảo liền phất tay áo trở ra, sau đó cùng cường giả Huyền Thiên Điện tụ hội vào một chỗ, ném ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú diễn biến.

Huyền Thiên Điện vừa rút lui, chiến trường hỗn loạn lập tức nghịch chuyển, Thần Các vốn đang chiếm thượng phong, lập tức bị Cửu U, Liệt Sơn Vương ép vào hạ phong.

Dù sao nếu bàn về độ đa dạng về quân lực và đội hình, hiển nhiên Đại La Thiên Vực bên này chiếm thượng phong, Thần Các bởi vì đã mất đi trợ lực từ Chiêm Thai Lưu Ly, thực lực giảm bớt không ít.

Huống chi, Đại La Thiên Vực bên này còn tồn tại 1 tên khủng bố Mục Trần vừa chặt tay Tiêu Thiên, trong tay nắm năm nhánh mãnh nhân quân đội chằm chằm rình mồi như hổ đói.

Phương Nghị sắc mặt tái nhợt nhìn cảnh tượng trước mắt, sau lưng hắn, Chiêm Thai Lưu Ly lại vểnh môi ẩn chứa một nụ cười mỉa mai.

Đồng tử Phương Nghị co rút nhanh khi hắn nhận ra ánh mắt cáo jà của Mục Trần từ từ đánh về phía hắn. Khuôn mặt Phương Nghị lộ vẻ khó coi, miệng đắng lưỡi khổ, hiển nhiên, hắn chính là mục tiêu kế tiếp mà Mục Trần nhắm lấy.

Cường giả của Thần Các đang bị chư vương của Đại La Thiên Vực chế trụ, bên cạnh hắn chỉ còn một Chiêm Thai Lưu Ly đang trọng thương, bằng thực lực một mình hắn, muốn chống lại năm nhánh quân đội chiến ý của Mục Trần, đúng là mộng hão huyền...

Lúc này đây, hắn đúng là đem đá nện vào chân, đem chính mình lâm vào khốn cảnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện