“Thiên Hoang tộc trưởng, cái danh ngạch này, vãn bối từ chối, lại thành bất kính rồi.”
Thanh âm Mục Trần truyền ra vang vọng chung quanh quảng trường, nhưng
lại ko có thanh âm trào phúng nào vang lên, biểu hiện của Mục Trần, đã
hoàn toàn chinh phục bọn họ, ngay đến mấy vị trưởng lão cũng ko nói đc
j`.
Chính họ cũng ko ngờ, Mục Trần thật sự có thể đem đánh bại Khương Nha, Tần Huyền đánh bại.
“Mục Trần này có đủ tư cách đại biểu Cửu U tộc ta tiến vào Thần Thú Chi
Nguyên. . .” Tộc nhân Cửu U tộc đã thừa nhận, trc thực lực Mục Trần bày
ra, trong thế hệ trẻ Cửu U tộc, có thể chống lại hắn, sợ là chỉ có Cửu U và Mặc Phong mà thôi.
Mấu chốt chính là, Mục Trần mới chỉ là Lục Phẩm Chí Tôn, mà Mặc Phong và Cửu U, người trc đã tiến vào Thất phẩm từ lâu, còn người sau khi trở
lại trong tộc đã tiếp nhận lực lượng truyền thừa, đã thuận lợi đột phá.
Cũng có nghĩa, tiềm lực của Mục Trần cực lớn, nếu hắn có thể lần nữa đột phá trong Thần Thú Chi Nguyên, cũng tiến vào Thất phẩm Chí tôn, sợ rằng cũng sẽ ko kém j` thiên kiêu những chủng tộc thần thú khác.
Trên những ghế đá kia, khi nghe thấy lời bàn tán của tộc nhân, các
trưởng lão Cửu U tộc cũng chỉ biết cười khổ, hai mặt nhìn nhau.
Thiên Tước trưởng lão đem ánh mắt từ trên người Mục Trần thu hồi, sau đó nhìn về phía thanh bào trưởng lão, cười nói: “Thanh trưởng lão, nghĩ
đến chắc ngươi cũng ko tiếp tục phản đối nữa đi?”
Thanh bào trưởng lão sắc mặt tím tái. Hậm hực hồi lâu mới nói: “Người
này thực lực ko tệ, nhưng lại là nhân loại, nếu tiến vào Thần Thú Chi
Nguyên, sợ là có chút ko ổn?”
“Hắn tuy là nhân loại, nhưng lại cùng Cửu U ký kết khế ước, tiến vào đó sẽ ko có vấn đề j`.” Thiên Tước trưởng lão nói.
Thanh bào trưởng lão ko nói j`, chỉ nhìn Thiên Tước trưởng lão, khuân
mặt như cười như ko, phất tay áo nói: “Hi vọng hắn sẽ ko chôm vùi tuổi
xanh của mình trong đó a.”
Thiên Tước trưởng lão ko để ý tới sự tức giận của thanh bào trưởng lão,
mà đem ánh mắt hướng về tộc trưởng, hẵn cũng đang đợi quyết định cuối
cùng. . .
Thiên Hoang tộc trưởng thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: “Cửu U tộc ta vẫn luôn thủ tín, ngươi đã đánh bại Khương Nha cùng Tần Huyền, cái danh ngạch thứ tư tiến vào bì cảnh kia. . .sẽ là của ngươi.”
Nghe được lời chấp thận của Thiên Hoang tộc trưởng, Mục Trần như trút đc gánh nặng, thở ra một hơi. Tuy nói bí cảnh kia đối với hắn là một đại
cơ duyên, nhưng cái hắn thật sự muốn, chính là giúp Cửu U giải quyết hết tai họa ngầm do khế ước huyết mạch mang tới.
Huyết mạch Cửu U chính bởi vì hắn mà có khiếm khuyết, nếu ko thể tự mình trợ giúp, lương tâm hắn sẽ ko yên.
“Đa tạ Thiên Hoang tộc trưởng!”
Mục Trần ôm quyền cung kính đáp, hắn biết việc hắn cùng Cửu U lập khế
ước huyết mạch sinh ra khiếm khuyết đã đc tạm thời đè xuống. Như vậy hắn sẽ ko cần rời khỏi Đại La Thiên Vực, mà Cửu U cũng ko cần vì hắn mà
xung đột với tộc nhân. Đây là kết quả lý tưởng nhất rồi.
Thiên Hoang tộc trưởng từ trên cao nhìn xuống Mục Trần, khuân mặt vô cảm rốt cục xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ngươi xuất hiện ở đây, đã
cho ta thấy quyết tâm lớn nhất, so với việc đánh bại Khương Nha Va Tần
Huyền, điều này càng làm cho ta hài lòng hơn.”
Mục Trần nghe vậy, cảm thấy sửng sốt.
“Một nam nhân mà chút đảm lược ấy cũng ko có, gặp việc chỉ biết trốn tránh, dù thiên phú cao hơn nữa cũng vô dụng.”
Hai mắt Thiên Hoang tộc trưởng trở nên thâm thúy, lục này lộ ra sự thỏa
mãn đánh gia Mục Trần, nói: “Ta tuy rất ít cưỡng ép Cửu U, nhưng nếu
ngươi ko thể xuất hiện trong thời gian ước định, ta sẽ đem khế ước giữa
các ngươi giải trừ, khi đó, bất kể ngươi trốn ở đâu, Cửu U Tước tộc ta
đều đem ngươi tìm về.”
“May mắn là ta ko phải xử dụng thủ đoạn này. Ánh mắt của Cửu U lần này, coi như ko tệ.”
Lời nói cuối cùng, Thiên Hoang tộc trưởng hoàn toàn ko hề che dấu sự tán thưởng đối với Mục Trần.
Mà những trưởng lão Cửu U tộc ở chung quanh, vì lời nói của tộc trưởng
mà ánh mắt nhìn Mục Trần có chút kỳ lạ. Bọn họ đều rất phụ ánh mắt của
Thiên Hoang tộc trưởng, những năm gần đây, thế hệ trẻ trong tộc có thể
nhận đc sự tán thưởng của hắn chỉ có vài người. . .
Theo ngôn ngữ Thiên Hoang tộc trưởng đối với Mục Trần, hiển nhiên đối với hắn vô cùng hài lòng.
Ở một bên, Cửu U âm thầm vỗ ngực. Ko nghĩ tới phụ thân lại đánh giá cao
Mục Trần như vậy. Khá tốt hắn ko làm theo lời nàng lặng lẽ bỏ trốn, bằng ko khiến phụ thân sinh ra ác cảm, xem tính cách của người, chỉ sợ rất
khó tiếp nhận Mục Trần, về phần khế ước huyết mạch, càng đừng nghĩ tới.
Nghĩ đến đây, nàng nhịn ko đc liếc Mục Trần, phát hiện hắn cũng đang
nhìn lại. Nhìn thấy nỗi khiếp sợ trong mắt nàng, hắn lại nhếch miệng
cười cười.
Đối với đề nghị trc đó của Cửu U, hắn ko hề trách cứ, càng ko có lý do
trách cứ. Cửu U hoàn toàn vì hắn mà lo nghĩ, dù sao lúc đầu cũng ko ai
ngờ đc hắn thật sự có thể đánh bại hai người Khương Nha Tần Huyền, đoạt
dc danh ngạch.
Thiên Hoang tộc trưởng làm như ko thấy ánh mắt mờ ám của hai người, chỉ
thản nhiên nói: “Mặt khác Thần Thú Chi Nguyên chính là bảo địa trong
linh thú giới, tuy có cơ duyên to lớn, nhưng cũng tồn tại nguy hiểm khôn cùng, thời đại Viễn Cổ, Ngoại Vực tộc đã hủy diệt nó, đồng thời đem
ngoại vực tà khí xâm nhập vào bên trong, đến tận bây giờ vẫn chưa tan
hết, thời gian lâu dần, đã
sinh ra nhiều nguy hiểm chưa biết.”
Mục Trần nghe vậy cũng gật gù, sau khi tiến vào Bắc giới, hắn đã ko ít
lần tiếp xúc với sức mạnh ta khí Ngoại Vực tộc, nên hiểu đc loại sức
mạnh ko thuộc Đại Thiên Thế Giới này có nhiều lực lượng quỷ dị khó
lường.
“Đương nhiên nguy hiểm thật sự, đến từ chính những kẻ tham gia bí cảnh.
Vì tranh đoạt cơ duyên ngàn năm một lần này, bên trong chỉ sợ sẽ nhiều
thêm ko ít hài cố thiên kiêu các tộc.”
Mục Trần lại gật đầu. Từ lần giao phong này, có thể thấy nội tình Linh
Thú tộc mạnh thế nào, thiên tài trong tộc có bao nhiêu cân lượng. Bất
luận là Khương Nha hay Tần Huyền đều mạnh hơn bọn U Minh Hoàng tử,
Phương Nghị ko ít. Mà hai người này chỉ tính là thiên tài bình thường
trong tộc mà thôi. Bởi vậy có thể thấy thiên tài trong mấy tộc ngang cấp thậm chí mạnh hơn Cửu U tộc biến thái thế nào.
Lần giúp Cửu U tranh đoạt Thần Huyết này khó tránh đc một phen chiến đấu tàn khốc. . . Bất quá mặc kệ thế nào, hắn đều dùng toàn lực. Dù sao mấy năm nay Cửu U đã giúp hắn ko ít, đây là lúc hắn hồi báo nàng.
“Tiến vào bí cảnh lần này, ngoài ngươi ra, tộc ta có ba người.” Thiên
Hoang tộc trưởng nhìn thoáng qua Cửu U bên cạnh, nói: “Cửu U là một.”
“Hai người còn lại, ngươi cũng có thể gặp mặt một chút.”
Nghe vậy, trong lòng Mục Trần cũng hiếu kỳ. Hắn cũng biết danh ngạch vô
cùng trân quý đối với Cửu U tộc, nên hắn cũng muốn biết thiên tài đạt đc danh ngạch là dạng nhân vật j`.
Hưu!
Theo thanh âm của Thiên Hoang tộc trưởng, bên ngoài quảng trường có hai
đạo quang ảnh bắn tới, cuối cùng dừng trên sân rộng, hai nhân ảnh hương
Thiên Hoang tộc trưởng khom người.
Ánh mắt Mục Trần hiếu kỳ nhìn lại.
Hai đạo thân ảnh một nam một nữ. Nam nhân thân thể thon dài, cực kỳ tuấn tú, thần sắc đạm mạc, đối với sự dò xét của Mục Trần ko hề để ý, vẻ mặt lãnh đạm, cự tuyệt ngoài ngàn dạm.
Người này thần sắc hờ hững, nhưng Mục Trần lại cảm nhận đc một cỗ áp bách rất mạnh, loại áp bách này, làm hắn phải kiêng kị.
Thực lực người này, vậy mà ko dưới Tu La vương!
Nam tử lãnh đạm này, hiển nhiên đã bước vào Thất phẩm Chí tôn!
Còn người bên cạnh, lại là một thiếu nữ áo tím nhỏ nhắn xinh xắn, phương dung xinh đẹp tuyệt trần, tết tóc đuôi ngựa, toàn thân lộ ra khí tức
thanh xuân hoạt bát.
Phát giác ánh mắt Mục Trần, nàng xoay đầu lại hướng hắn cười hì hì, ánh mắt hữu hảo cũng đem Mục Trần đánh giá một phen.
“Ta gọi Mặc Linh, hắn là ca ca ta Mặc Phong. Chúng ta đã thấy ngươi
chiến đấu, rất lợi hại a.” Mặc Linh hướng Mục Trần phất nắm tay nhỏ
nhắn, lộ ra vẻ trắng ngần, tủm tỉm nói.
“Đa tạ.”
Mục Trần thân thiên đáp lời, trong lòng lại thầm kinh ngạc. Mặc Phong
này đích xác là thiên tài có thể so sánh với Cửu U, nhưng Mặc Linh tựa
hồ chỉ là Lục phẩm Chí tôn tầm thường, so với hai người Khương Nha còn
có chút ko bằng, sao có thể đc chọn?
Trong lúc Mục Trần đang tự hỏi, Mặc Phong kia cũng quay đầu lại nhìn hắn nói: “Ngươi đã lấy đc danh ngạch, chúng ta liền là đồng bạn rồi, hi
vọng lúc đó có thể trợ giúp lẫn nhau.”
Tuy lời hắn nói đầy thiện ý, nhưng khuân mặt vẫn ko hề biểu cảm, cảm
giác có chút quái quái, nhất thời làm Mục Trần cảm thấy ko quen. Bất quá hắn cũng cảm giác đc Mặc Phong này cũng ko có ý nhằm vào mình, nghĩ hẳn là tính cách hắn vốn vây. . .
“Ca ca ta luôn như vậy, ngươi đừng chấp.”
Ngược lại Mặc Linh bên cạnh lại sợ Mục Trần hiểu lầm, vội giải thích.
“Ko có j`.”
Mục Trần cười cười, tỏ vẻ đã hiểu. Hắn đối với đôi huynh muội này có ko
it hào cảm, ít nhất so với bon Khương Nha thì dễ ở chung hơn nhiều.
Trên ghế đá, Thiên Hoang tộc trưởng nhìn hai bên làm quen, nhẹ gật đầu,
tay vung lên, thanh âm gọn gàng linh hoạt vang vọng toàn trường: “Kế
tiếp Mục Trần ngươi lưu lại chỗ này, mười ngay sau, bí cảnh mở ra, bốn
người các ngươi liền đại diện Cửu U tộc ta tiến vào thu hoạch cơ duyên!”
Nghe đc lời này, bốn người Mục Trần, Cửu U đều nghiêm túc ôm quyền.
“Tuân lệnh tộc trưởng!”