Sau khi Trần Phong bước vào Nguyên Anh , bị Hệ Thống hố cho một trận bởi vì hắn quá nghèo , tâm tình buồn bực một mình ly khai khỏi Cửu Tôn Tháp , dù bên trong thích hợp gia tăng tốc độ tu luyện , Nhưng Trần Phong thích ra ngoài , lịch luyện du ngoạn chán kiểu ngồi một chỗ mà vận công này nọ
Cổ Cẩn Huyên thì ở lại trong tháp chơi đùa với Hiên Viên Bạch Long , quên hết trời đất , nàng đặt cho nó cái tên Tiểu Bạch Bạch
Trần Phong tăng tốc hướng về Thương Minh Thành , đối với đường đi thì Hằng nhi đã cung cấp rõ ràng , hắn không nhanh không chậm mà xuyên qua Hoành Vân sơn mạch , một đường gặp yêu thú là chém giết không bỏ sót , vơ vét một tí exp để đột phá
Xác của chúng thì ném vào Cửu Tôn Tháp cho Hiên Viên Bạch Long , tiểu Bạch Long cũng rất háu ăn đưa vào bao nhiêu yêu thú cũng nhanh chóng bị nó ăn sạch sẽ , Trần Phong chém giết yêu thú hết nữa ngày trong Cửu Tôn Tháp thời gian cũng trôi qua gần một tháng , nó đã đạt đến Nhị Cấp thần thú , thân hình cũng dài ra không ít .
Đang đi trên đường Trần Phong bắt gặp phía trước có gần hai mươi người , vài con ngựa kéo theo một chiếc kiệu xe xa hoa , nhìn phục sức thì Trần Phong đã biết lũ người này là ai , hiện tại hắn đang buồn bực cần đánh người , giết yêu thú hoài không có ý nghĩa , vì vậy hắn đi nhanh lên trước chặn đường đoàn người lại bắt đầu gây sự
-Đường này ta mở , cây này ta trồng , các ngươi dám đi qua đây mà không hỏi ý kiến của bổn đại gia , xem ra các ngươi đây là sống thiếu kiên nhẫn!!
Trần Phong nhảy ra giữa đường kiêu ngạo mà khiêu khích đoàn người , một đám dừng lại nhìn Trần Phong như một thằng ngu diễn trò
-Có chuyện gì ?
Từ trong kiệu xe đi ra một thanh niên tay phe phẩy quạt xếp nhìn đám người hỏi , vô ý hữu ý liếc về Trần Phong , hắn không phải ai khác đó là Lâm Kiệt
-Tiểu tử ngươi từ đâu đến ?, tại sao chặn đường bọn này? ngươi không cần cái mạng nhỏ của mình sao? thấy công tử nhà ta không quỳ xuống mà hành lễ
Trong đó một tên đại hán khôi ngô bước ra , bộ mặt khinh thường nhìn Trần Phong từ trên xuống dưới thấy chỉ là Trúc Cơ nên khinh thường nói
-Đường này do ta mở , các ngươi muốn qua mỗi người 500 hạ phẩm linh thạch , hoặc 50 trung phẩm linh thạch đều được , còn có công tử ngươi là thứ đồ gì cũng đáng để cho ta hành lễ
Trần Phong vẫn thái độ kiêu ngạo hoàn toàn không để đám người vào trong mắt , hắn đoán chắn chắn đây là đám người Lâm Kiệt , vì gần hai mươi người đều là Kim Đan trung và hậu kì , chỉ có tên thanh niên trong kiệu xe là Nguyên Anh hậu kì
-Tốt cho một tiểu tử cuồng ngạo , nghe cho kỹ công tử của chúng ta là Lâm Kiệt , là đệ tử hạch tâm của Cự Kiếm Môn , ở chung quanh đây mấy vạn dặm ai không biết Cự Kiếm Môn , xem ra ngươi đây là chán sống .
Đại hán ưỡn ngực lên , lớn giọng nói cứ như hắn mới là Lâm Kiệt
Hóa ra là tên cầm quạt này là Lâm Kiệt , Trần Phong trong lòng động đậy thoáng phát , quan sát tên thanh niên đứng trên kiệu xe , hôm nay đã gặp tên này ở đây thì giải quyết toàn bộ luôn một thể , giết người bịt đầu mối , lỡ sau này đi tìm cũng khó khăn
-A thì ra là Lâm công tử , tại hạ nhất thời không biết xin ngài thứ lỗi
-Không sao , kẻ không biết không có tội , ngươi chắc chưa tới 20 cũng đạt Trúc Cơ trung kì , thế nào có hứng thú đi theo làm tùy tùng của ta?
Lâm Kiệt thu lại quạt xếp , một thân trang phục cao quý , khí chất nho nhã lễ độ hướng Trần Phong chiêu mộ , lúc này Trần Phong dùng "Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết" áp chế tu vi xuống còn Trúc Cơ trung kì , cao thủ Độ Kiếp cũng khó mà nhận ra
-Ta đây lang bạc tứ hải , không thích làm chó cho người khác , cho nên không có hứng thú , mặc kệ ngươi là Lâm Kiệt hay là thứ gì không cần biết , thế nào có chịu giao ra linh thạch rồi ta sẽ để cho các ngươi đi?
Trần Phong nhún vai , trở mặt còn nhanh hơn lật sách , vẻ mặt khinh thường mà nhìn xem Lâm Kiệt , hắn quyết định hôm nay cho tên này đi theo lũ ngu ngốc kia , cũng là một cơ hội thử sức mạnh Nguyên Anh sơ kỳ của hắn
Trần Phong tin chắc , sức chiến đấu hiện giờ của hắn có thể đối kháng với Nguyên Anh viên mãn vì hắn đã thử trên người yêu thú rồi , còn tên kia Nguyên Anh hậu kì căn bản không cho Trần Phong tý uy hiếp nào
Lâm Kiệt nghe Trần Phong buồn lời châm chọc , sắc mặt biến dị thường khó coi , từ nhỏ hắn được tông môn bồi dưỡng , không ai dám làm trái ý của hắn , hôm nay hướng một tên Trúc Cơ nho nhỏ đưa ra cành ô liu mà lại bị cự tuyệt , còn bị khinh thường , nhục nhã này làm sao hắn chịu được
-Xem ra ngươi thật không muốn cái mạng nhỏ của mình , chỉ là ngươi có biết hậu quả khi làm trái ý của ta? Thức thời quỳ xuống dập đầu xin tha thứ , Bổn công tử , sẽ cho ngươi chết một cách toàn thây
-Cút mẹ ngươi đi , xem lại mình là thứ gì , rác rưỡi mà thôi còn cho mình là Thiên Vương Lão Tử , không giao ra linh thạch ngày mai tất cả các ngươi đừng hòng thấy ánh mặt trời
Trần Phong phỉ nhổ một bãi nước bọt lấy chân chà chà xuống đất , đưa lên một ngón tay giữa hướng về Lâm Kiệt khiêu khích
-Được được , rất tốt , ngươi đã thành công chọc giận ta , hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết !.. Lâm Kiệt giận quá hóa cười bóp nát cây quạt xếp , hai mắt thiêu đốt hỏa diễm nhìn về phía Trần Phong
-Công tử , một con sâu cái kiến mà thôi , không cần ngài phải ra tay , Hồ Hán này sẽ cho hắn sống không bằng chết !! Đại hán vừa nãy đứng ra ,chắp tay nói với Lâm Kiệt xin đi giết giặc
-Cũng được , ngươi đừng một quyền mà đập chết hắn , bẻ gãy hai tay , hai chân móc mắt , cắt lưỡi là được rồi!.. Lâm Kiệt cắn răng hung ác nói
Tên Hồ Hán cười gằng một tiếng , lao lên phế bỏ Trần Phong , tu vi Kim Đan hậu kì bạo phát . Ở bên