... Rầm ..
Trong một căn phòng kín tại mmột thanh niên tức giận đánh nát một cái bàn thành gỗ vụng hắn lạnh lùng nói.
-Sao lại như vậy, hãy giải thích rõ ràng cho ta!
-Không có khả năng! Hắn khi ấy rõ ràng đã tắt thở, hơn nữa bị ta đâm hơn mười kiếm vào người , cho dù không chết cũng căn bản không có khả năng khỏe mạnh như vậy mà trở về.
Phía sau có hai tên hắc y nhân một gối quỳ xuống thề thốt cam đoan
-Nói cách khác, người này là giả mạo? Trần Hạo âm thanh vẫn lạnh lùng như trước nhưng đã hòa hoãn đi rất nhiều.
-Không sai, nhất định không có khả năng là thật. Thanh âm có thể mô phỏng, hơn nữa… Dịch dung đối với một vài cao thủ mà nói thật sự không tính là gì. Huống chi tướng mạo , thân hình của hắn cũng khá là khác với một tháng trước , rất có thể người này do Trần Khiếu Thiên dẫn về.
-Hừ! Hy vọng là ngươi nói thật, hao hết tâm tư mưu đồ nhiều năm như vậy, thời gian chỉ còn hơn một tháng!
-Xin hãy yên tâm, tên kia tuyệt đối đã chết rồi, kẻ hiện tại nhất định là giả! Hai tên đồng thanh khẳng định.
Cả Trần gia chiếm diện tích cực kỳ lớn, đình viện nhỏ nhỏ lớn lớn trải khắp, tuy không lộ vẻ xa hoa lộng lẫy nhưng đâu đâu cũng có vẻ tràn đầy khí thế.
Trong đại sảnh, Trần Khiếu Thiên mặt mũi hồng hào, phảng phất như thoáng chốc trẻ đi hơn chục tuổi, lúc trước hắn gần như cười to dọc trên con đường đi về.
Nếu hắn con cháu đầy đàn, mất đi một đứa con có lẽ không tính là đả kích quá mức trầm trọng. Nhưng Trần Phong mà còn là thiên tài dòng dõi duy nhất của hắn , mất đi cũng chẳng khác nào hoàn toàn chặt đứt hương hỏa, điều này ông tuyệt đối khó có thể thừa nhận.
Lúc này, trong đại sảnh duy trì im lặng, một lão giả trang phục Luyện Dược Sư đang một tay thăm dò kinh mạch của Trần Phong , mắt hơi nhắm, vẻ mặt ngưng thần.
Rất lâu sau, hắn buông tay xuống, mở mắt, sau đó nhìn Trần Khiếu Thiên cười nói.
-Chúc mừng gia chủ , phu nhân, kinh mạch tiểu thiếu gia hoàn toàn bình thường , linh lực tràn đầy có khả năng đã đột phá mạnh hơn trước đây rất nhiều.
Sau khi Trần Phong trở về , không kịp hỏi han vì sao mất tích , trước tiên liền gọi Luyện Dược Sư của Đan Các của Thành Thương Minh tới kiểm tra thân thể hắn một lượt, bởi vì không có gì có thể trọng yếu hơn so với tình trạng thân thể hắn.
Đan các là chi nhanh nhỏ lẽ của Đan Tông trên toàn bộ Thiên Nguyên đại lục và cũng không thể thiếu kèm theo đó là chi nhánh Vạn Kim Các.
-Thật vậy? Tốt Phong nhi ngươi đã đột phá Trúc Cơ trung kì sao? Trần Khiếu Thiên kích động đứng dậy mỉm cười gật đầu tỏ vẻ hài lòng .
-Vâng phụ thân , đã đột phá Trúc Cơ trung kì , vì tháng trước mừng tuổi phụ thân hài nhi ra ngoài tìm quà mừng cho ngài , may mắn hái được một cây linh dược không thể luyện hóa hết dẫn đến trọng thương , được gia gia của Huyên Huyên vô tình cứu được mang về tịnh dưỡng.
Trần Phong cung kính biện ra một cái cớ hợp lý về phần mất tích , dù sao chuyện Trần Phong hãm hại cũng không có bằng chứng gì.
Lúc này, Trần Hạo vẫn luôn trầm mặc nhìn hết thảy tình huống đứng ra..
-Nghĩa phụ, con có lời muốn nói.
-Hả? Hạo nhi có gì nói cứ nói, đừng ngại! Sắc mặt Trần Khiếu Thiên hơi trở nên ngưng trọng , bởi vì trên mặt Trần Hạo lúc này lộ ra vẻ vừa khó xử vừa nghiêm túc, dường như có chuyện quan trọng gì đó muốn nói.
Trần Hạo liếc qua Trần Phong một cái sau đó cắn răng nói.
-Hạo nhi cảm thấy, việc liên quan đến thân phận Phong đệ vẫn cần thận trọng một chút.
-Lời này là sao? Trần Khiếu Thiên nhíu mày nhìn hắn hỏi.
Trần Hạo ngẩng đầu nói
-Hài nhi thấy rằng lúc trước đệ đệ thân hình nhỏ bé hơn hiện tại gần một cái đầu , huống chi đệ ấy vừa Trúc Cơ xong một tuần đã ra ngoài , vừa về đã là Trúc Cơ trung kì dù có linh dược thảo dược nghịch thiên , với thực lực của đệ ấy làm sao mà hấp thu đột phá trong vòng một tháng , với lại thuật dịch dung đối với Tu sĩ cũng không phải thủ đoạn gì cao minh!..
-Láo toét!
Một tiếng quát giận cắt ngang lời Trần Hạo, Hạ Thanh Thanh vỗ bàn đứng dậy, đôi mắt căm tức nhìn hắn.
-Ngươi đang hoài nghi con trai ta? Đừng tưởng nhưng gì ngươi làm trời , đất không ai biết!
Nàng dĩ nhiên biết tất cả những điều Trần Hạo làm với Trần Phong , dù sao Hồn lực của nàng đạt cấp bậc Cửu Cung Cảnh nếu muốn thì một ý niệm có thể bao phủ cả Lam Vân Đế Quốc này.
Lúc ấy nàng nó ý định một kích miễu sát luôn hắn nhưng may thây nàng cảm ứng được Trần Phong vẫn còn sống nên thôi , vì quan tâm đến cảm nhận của Trần Khiếu Thiên , Trần Hạo hắn tận tay đưa về tin tưởng và hết lòng dạy dỗ , nếu phản bội hắn sẽ tự trách như thế nào.
Trần Phong im lặng không nói , rất là hứng thú quan sát Trần Hạo diễn trò xem hắn biểu diễn ra sao , trước thực lực tuyệt đối âm mưu quỷ kế cũng như không , huống chi Trần Hạo còn chưa lên được Trúc Cơ , một ngón tay là đủ đè chết hắn.
Trần Khiếu Thiên nghe Trần Hạo nói , cũng có một chút hoài nghi ,bởi vì Trần Phong lúc này luôn mang lại cho hắn một cảm giác quỷ dị không thể nói rõ ràng, rất là thông minh cơ trí đôi mắt tỏa sáng ,tính tình hắn biểu hiện trầm ổn không chút ba động , càng khiến hắn cảm thấy xa lạ khác với thiếu niên ngây thơ trước đây.
-Ngươi nói không phải không có lý, với cách nhìn của ngươi, nên làm thế nào?
Trần Hạo ngẩng đầu, cung kính mà thong thả nói
-Nhỏ máu vào , Huyết Ngọc Thạch của Trần gia ta!
Huyết Ngọc Thạch là một bảo thạch nghiệm chứng độ tinh khiết huyết mạch của tộc nhân các gia tộc , mỗi gia tộc có khắc trận pháp của riêng nhau ,người có huyết mạch dòng chính nhỏ một giọt hết lên sẽ kích hoạt trận pháp bên trong của Huyết Ngọc Thạch làm nó sáng lên chúng tỏ đây là tộc nhân dòng chính của một gia tộc.
Trần Khiếu Thiên cùng các vị trưởng lão đồng thời gật đầu , phân phó hạ nhân đem Huyết Ngọc Thạch tới.
Hạ Thanh Thanh trở nên khuẩn trương bởi vì nàng có một bí mật đó là nàng không phải Hạ Thanh Thanh thật sự vì giữa hai người có một bí mật , nàng nhìn tất cả người trong đại sảnh nhíu mày nói
-Phu quân, các vị trưởng lão, chẳng nhẽ ngay cả các người cũng không tin Phong nhi sao ta là mẹ nó mà?làm sao có thể nhận làm con được chứ?
-Không phải không tin, mà là buộc phải thận trọng, nàng có từng nghĩ qua hay không, nếu vạn nhất Hạo nhi nói đúng là thật thì