--Cự Kiếm Môn---
-Tiểu vương bát đản nào là Trần Phong mau cút ra đây cho lão tử.
Trên bầu trời Cự Kiếm Môn , xuất hiện một vết rách không gian, từ bên trong có hai vị trung niên nam nữ bước ra, chưa thấy hình dáng họ ra sao, thì nghe một tiếng gầm long trời lỡ đất.
Không ít đệ tử ngoại môn tu vi yếu trực tiếp bị chấn cho thổ huyết, không ít người không chịu được mà ngất đi.
Họ không ai khác ngoài Tiêu Chính Thuần cùng Diệp Chỉ Hân , thân sinh phụ mẫu của Tiêu Ngọc Sương.
Khi nhận được tin tức hai người cấp tốc truyền tống mất gần một ngày đến được Cự Kiếm Thành rồi nhanh chóng xác định phương vị Cự Kiếm Môn mà xé rách hư không xuất hiện trên bầu trời.
-Bình tĩnh đã , đây là địa bàn của người ta mà.
Diệp Chỉ Hân thấy Tiêu Chính Thuần không kiên nễ gì mà đứng trước sơn môn người ta hò hét , đành trừng mắt phải nhắc nhở hắn.
-Đúng rồi , ngươi nói phải.
Tiêu Chính Thuần gật đầu như gà mỗ thóc.
-Không biết Tiêu Các chủ cùng phu nhân đến đây bái phỏng là vì việc gì?
Từ bên trong Minh Kiếm Sơn , Lưu Diệp cùng vài vị trưởng lão bay đến đứng đối diện hai người cười nói.
-Bái em gái ngươi a , mau bảo tiểu tử Trần Phong cút ra đây, nếu nữ nhi ta mất một cọng tóc ta lột da hắn lên phơi khô nhắm rượu.
Tiêu Chính Thuần như là con trâu điên tiếp tục hò hét.
-Bình tĩnh, có gì từ từ nói.
-Phải ta đang rất bình tĩnh.
Diệp Chỉ Hân vỗ vai hắn nhắc nhở , hắn vẫn gật đầu như cũ mà cứ như nước đổ lá môn.
-Đại trưởng lão thông tri đệ tử gọi Trần Phong tới đây.
Lưu Diệp phân phó Đại trưởng lão , rồi nhìn sang Tiêu Chính Thuân cười nói.
-Ta đã thông tri cho hắn , nếu đã đến mời hai vị vào điện uống tí trà rồi nói rõ mọi chuyện.
-Ta x.
Tiêu Chính Thuần mở miệng định gào tiếp nhưng bị Diệp Chỉ Hân chặn lại nàng nhìn mọi người nói.
-Xin lỗi chư vị , trượng phu nhà ta có hơi chút nóng tính mong mọi người lượng thứ.
-Không có gì, tính tình Tiêu Các chủ rất hợp khẩu vị ta, hai vị đến đây làm khách cũng đã là vinh hạnh cho Cự Kiếm Môn mời.
Lưu Diệp khách khí nói , mời hai người lên đỉnh Kiếm Minh Sơn nói chuyện.
Trần Phong cùng tam nữ ra khỏi Vạn Kim Các , nhưng hắn không biết toàn bộ lý lịch của hắn đã nằm gọn trong tay Vạn Thiên Kim.
Sau đó Trần Phong dẫn các nàng đi dạo Mạc Thành, tam nữ thích tú chạy qua chạy lại xem hết cái này tới cái kia.
-Đi vào bên trong ta mua đồ tặng các nàng.
Lời vừa dứt Trần Phong lôi kéo tam nữ vào tiệm bán quần áo trang sức.
Hắn dắt Tiêu Ngọc Sương đến một quầy trang sức tinh xảo nói.
-Ngọc Sương nàng thích cái nào cứ việc chọn , hôm nay phu quân bồi thường cho nàng.
Nàng vui sướng nhìn xem một lượt rồi chỉ vào một cái trâm cài tóc cùng với một sợi dây chuyền , bọn chúng đều làm từ Băng Tâm Hàm Ngọc và San Hô ngàn năm dưới đáy biển rất có ích cho việc nàng hấp tu và tu luyện Thủy thuộc tính.
Trần Phong sảng khoái bỏ ra gần 200 Thượng Phẩm Linh Thạch mua cho nàng, rồi tự tay đeo len giúp nang
-Ngọc Sương nàng thật xinh đẹp.!
Trần Phong mê say nhìn Tiêu Ngọc Sương , dù nàng đang dịch dung nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt nàng lúc này.
-Cảm ơn phu quân!
Tiêu Ngọc Sương vui sướng , kích động mà hôn hắn một ngụm đỏ mặt vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ.
Tiếp đó bọn họ tiếp tục đi dạo quanh Mạc Thành mua không ít y phục đẹp cùng trang trí phụ kiện cho tam nữ ,rồi cả ba vào Cửu Tôn Tháp tha hồ thử quần áo mới, cuối cùng thì một mình Trần Phong cưỡi truyền tống trận trở về.
Về tới Cự Kiếm Môn , vô số ánh mắt quái dị nhìn về phía hắn nhưng vì tâm trạng vui vẻ, Trần Phong không quan tâm cho lắm.
-Trần sư đệ , ngươi đã trở về, Môn chủ muốn gặp ngươi theo ta.
Dương Vũ Phi từ xa bay đến trước mặt Trần Phong gấp gáp nói.
-Ồh có chuyện gì sao?
Trần Phong khó hiểu hỏi.
-Đi theo ta, rồi ngươi sẽ biết.
Dương Vũ Phi không nói nhiều lôi kéo Trần Phong xuất hiện trên Kiếm Minh Sơn.
Kiếm Minh Sơn , trong thư phòng Môn chủ.
-Bẩm Môn chủ , Trần sư đệ đã tới.
Dương Vũ Phi cung kính nói với Lưu Diệp rồi vội vàng lui ra.
Lưu Diệp ngồi trên chủ vị nhìn xuống Trần Phong , tay gõ gõ ghế nghiêm túc hỏi.
-Ngươi đã giết Lữ Hàn Phi?
Trần Phong giật mình, nhưng vẫn cố gắn trấn định tỉnh bơ nói.
-Vâng, một cái Hóa Thần hậu kì mà thôi.
Lưu Diệp khóe miệng giật giật , tên này quá kiêu ngạo, người ta hơn hắn một đại cảnh giới , mà trong miệng hắn nói giết là giết làm như không quan trọng lắm,còn là hậu kì "mà thôi"
-Ha ha giết tốt, ta cũng xem Thúy Yên Môn không vừa mắt, con mắt của ta cũng không nhìn nhầm người, nhưng có một phiền phức là ngươi bắt cóc Tiêu Ngọc Sương , Các chủ Vi Thủy Các tới đây đòi người, đòi bắt ngươi rút gân lột da.
Lưu Diệp cười lớn , ánh mắt nham hiểm nhìn Trần Phong nói.
-Hừm!nào cái gì gọi là bắt cóc, chính là nàng ta thấy đệ tử phong lưu tiêu sái , nên trộm nhớ thầm thương đi theo bên cạnh làm tiểu thê tử, đừng có dội nước bẩn vào ta như vậy chứ.
Trần Phong bĩu môi nói , hắn nào có bắt cóc, hắn chỉ cưỡng gian nàng xong, cho nàng nghĩ ngơi một đêm, qua ngày sau là tự theo bên cạnh hắn đấy thôi.
Lưu Diệp cũng chịu thua , hắn đành bày kế cho Trần Phong.
-Ngươi...thôi không nói nữa , nói nhiều ta cũng sẽ bị ngươi nghẹn chết, nếu nàng ta đã là nữ nhân của ngươi, thì ta cho ngươi chút chỉ điểm để mang nàng về.
-Tiêu Chính Thuần là phụ thân nàng , lão này tính tình nóng như lửa, nhưng có nhược điểm là rất nghe lời thê tử và con gái , đặc biệt rất ham mê rượu.
-Ngươi chỉ cần đem sính lễ phù hợp tới Vi Thủy Các cầu thân , nói vài câu ngon ngọt vỗ mông hắn , đồng thời phải nịnh nọt phu nhân của hắn, giúp nàng nhìn ngươi thuận mắt đến lúc đó có mười phần nắm chắc làm lắng chuyện này xuống.
-Nếu không thì ngươi cứ chờ lão Tiêu lột da ngươi đi , dù ta cũng vô kế khả thi a.
Trần Phong nghe vậy vỗ vỗ ngực tự tin nói.
-Yên tâm Môn chủ , một chuyện nhỏ mà ta chắc chắn làm được, sẽ không liên lụy tới tông môn.
Lưu Diệp gật đầu , rồi ngiêm túc nói.
-Còn một chuyện nữa, nếu ngươi đã có thực lực chém giết Hóa Thần hậu kì , thì ngươi đã có đủ tư cách tiến vào Tây Mạc Bí Cảnh của một tháng sau , không cần tranh bài danh trên Thiên Bảng.
Trần Phong bất ngờ , vài ngày nay hắn cũng nghe có người hay nhắc tới bí cảnh này , nhưng hắn không quan tâm cho lắm, chỉ bồi tiếp nhóm kiều thê của mình mà thôi.
-Môn chủ Tây Mạc Bí Cảnh là cái gì.?
Lưu Diệp chắp tay sau lưng , yên lặng một hồi rồi mới ngưng trọng nói.
-Tây Mạc Bí Cảnh là năm đó một vị Phi Thăng giả của Tây Đại Lục mở ra , tự thành một thế giới khác, so sánh với Thiên Nguyên Đại Lục kém xa , nơi đó Yêu Thú chỉ đạt đến Luyện Hư Kỳ mà không cách nào tiếp tục đột phá, chỉ cho phép đệ tử tu vi dưới Luyện Hư Kỳ đi vào tìm cơ duyên.
-Mà bên trong Bí Cảnh có bảo tàng của vị Phi Thăng giả đó trải rộng toàn bộ Bí Cảnh , nhưng kèm theo đó là nguy cơ trùng trùng.
-Mỗi hai mươi năm cấm chế sẽ buông lỏng , Thất Đại Chưởng Môn sẽ hợp sức mở ra cấm chế để đệ tử tiến vào , sau ba ngày cắm chế sẽ đóng lại đồng thời truyền tống những người không thuộc về thế giới đó ra ngoài, trừ những người đã tử vong bên trong.
-Mỗi một lần tiến vào không quá ngàn người , Thất Đại Môn Phái chúng ta mỗi thế lực chiếm 20 danh ngạch , còn lại là của nhóm tán tu và các thế lực gia tộc khác.
Lưu Diệp một mặt ngiêm túc giản giải cho Trần Phong, làm hắn cũng phi thường cảm kích.
-Đinh! phát động nhiệm vụ chính tuyến Địa Hỏa Chi Linh.
Tây Mạc Bí Cảnh sắp mở ra , bên trong đó tồn tại Địa Hỏa Chi Linh , nếu công tử tìm ra và thu phục nó sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Thưởng 10,000 exp , một lần rút thưởng chỉ định vũ kỹ , một lần rút thưởng chỉ định pháp bảo/khí , 20,000 Danh vọng
Thất bại : Treo
Đúng lúc này âm thanh Hăng nhi vang lên nhắc nhở hệ thống đã được phát động.
Trần Phong kinh ngạc trong đầu hỏi.
-Địa Hỏa Chi Linh là cái gì?
Hằng nhi giải thích.
-Địa Hỏa Chi Linh là một loại Địa Hỏa sức mạnh chỉ kém Thiên Hỏa một tý , Thiên Hỏa là do thiên địa thai ngén mà thành từ đó sinh ra uy lực hủy diệt.
-Còn Địa Hoả là nằm sâu trong lòng đất , qua vô số năm tuế nguyệt dần