Trần Phong một đường bay nhanh, cố gắn bỏ xa Hắc Ám Tà Long nhưng hắn thi triển tất cả thủ đoạn cũng không thể tách ra con Tà Long này.
-Uy uy, con rắn nhỏ đáng chết, ta và ngươi không nợ nhau còn theo ta làm gì.?
Hiện tại Trần Phong rất là buồn bực, con tiện Long này sau khi lụm hết nhẫn trữ vật của đám người Thiên Kiếm Phái liền bỏ vào mồm nuốt xuống.
Trần Phong cũng không thèm để ý một tý đó, nên bỏ đi thật nhanh để tránh xa con Tà Long này mà nó cứ như keo da chó , dính mãi không buông.
-Bản Hoàng đã quyết định ở đây theo ngươi tìm bảo vật, khi nào ra ngoài ta mới rời đi.!
Hắc Ám Tà Long vừa theo sát vừa nói, bộ dáng cực kỳ nhàn nhã.
Trần Phong thật là biệt khuất muốn chết, rõ ràng tên này thực lực rõ ràng không bằng mình, mà tốc độ bỏ chạy thì phải nói là tốc độ bàn thờ a.
-Được rồi, ngươi biến về bản thể đi, có thể thu nhỏ thì nhỏ lại một chút, bộ dáng nhân loại của ngươi làm ta cực kỳ ghê tởm, hận không thể hung hăng đánh một hồi.
Trần Phong cũng hết cách, đành đưa ra thỏa hiệp cho nó theo cùng, nhưng thật sự khuôn mặt của Hắc Ám Tà Long tuy có chút anh tuấn tà dị, nhưng pha lẫn vào đó là biểu cảm cực kỳ hèn mọn lúc nào cũng ở trên mặt, làm Trần Phong hắn cũng có xúc động muốn đánh đập một trận.
-Móa, sao không nói sớm, Bản Hoàng cứ tưởng ngươi thích dáng vẻ đẹp trai của ta, lần đầu khi ta hóa hình người , ngươ đã ngắm nhìn say mê, nên ta mới dùng mị lực của mình để từ từ thuần phục ngươi làm người hầu của ta.
Hắc Ám Tà Long không biết xấu hổ nói, hắn còn tưởng Trần Phong thích bộ dáng nhân loại của nó nên nó không biến về nguyên hình, quả thật duy trì trạng thái hình người đối với hắn cũng tiêu hao năng lượng.
Trần Phong nghe hắn nói xém tý nữa hộc máu, chưa gặp ai không biết xấu hổ như con Tà Long này, dù là lúc trước Đế Thiên Quân cũng bị bỏ xa mười vạn tám ngàn dặm.
Hắn hóa thành một con tiểu Long một màu đen được phủ bởi Long lân óng ánh, dài tầm 20cm rồi bám vào bờ vai Trần Phong , một đôi mắt to trong sáng màu lục bảo thạch không ngừng chuyển động, trên đầu nhú ra hai cái sùng nho nhỏ, trông cực kỳ đáng yêu.
Nếu ai chỉ nhìn bề ngoài thấy nó đáng yêu mà nâng niu, thì xác định người đó sắp bị nó đem bán, mà còn vui vẻ chấp nhận nữa.
-Quả thật duy trì bộ dáng nhân loại khiến ta khôi phục thực lực chậm hơn tý, biến về thời ấu sinh kỳ vẫn là khôi phục tốt hơn.
Hắc Ám Tà Long biến về một con tiểu Long ưỡn ẹo thân hình cảm khái vài tiếng.
-Ồ, phía trước có người, hình như là tiểu bò sữa bị vây công.
Hắc Ám Tà Long cười khặc khặc, danh hiệu tiểu bò sử là hắn đặt cho Sở Diệu Y , vì hai đôi nhũ phong của nàng vừa trắng vừa tròn, nhìn vào đã biết là căng đầy sữa.
Trần Phong thấy hứng thú, đôi khi đi trêu đùa mỹ nữ cũng là một loại hưởng thụ, một người một thú dừng thân hình lại nhìn xem, thì thấy lúc này ở phía trước không xa, có hai tên đạo sĩ cùng một tên hòa thượng, tu vi đều là Hóa Thần hậu kỳ, đang liều mạng kịch chiến cùng Sở Diệu Y.
Hiện tại nàng chỉ mặc trên người một cái yếm, và một cái quần ngắn tới đầu gối, mỗi khi nàng đánh ra một đòn, thì bầu ngực sữa lắc lư qua lại, lên xuống, như có xu thế phá áo mà ra, làm con tiện Long này hai mắt đăm đăm có nước miếng đều chảy ra.
Sở Diệu Y đã bị Hắc Ám Tà Long , lột hết đồ đạc bên ngoài, nhẫn trữ vật có chứa Y phục cũng bị lấy đi, cũng may mắn hắn còn lương tâm để cho nàng lại nội y bên trong, cũng có cái để che đậy, không biết vì sao lúc này là bị ba tên tu đạo vây công.
-Yêu nữ, bó tay chịu trói đi, nếu không bần đạo không ngại độ hóa ngươi.!
Một tên đạo sĩ mở miệng nói ,rồi một cột sáng nguyên lực hình thành trong lòng bàn tay hắn, nhanh chóng biến thành một chùm sáng lóng lánh, với tốc độ xé rách thiên không bắn thẳng về hướng Sở Diệu Y.
Chùm sáng nguyên lực như rạch tan chân trời, dường như trong chớp mắt đã đến phía trên đầu Sở Diệu Y, thế nhưng, đối mặt với công kích mạnh mẽ như vậy sắc mặt nàng vẫn không hề thay đổi, cũng chẳng có dấu hiệu gì là lui bước.
Nàng là một cường giả Hóa Thần viên mãn, cũng là một thiên tài của Sở gia, ba tên vây công nàng thua kém một tiểu cảnh giới, quả thật nàng cũng không để vào mắt, nghĩ tới ba tên này không nói không rằng, mắng nàng là yêu nữ, còn có cái gì độ hóa các kiểu làm Sở Diệu Y như muốn phát điên.
Khi không rảnh rỗi đi trêu chọc hai tên biến thái kia, trên người cũng chả còn gì, lại gặp phải ba tên dỡ hơi, nàng một bụng hỏa không có chỗ phát tiết, nên khi công kích mỗi chiêu đều độc ác.
Sở Diệu Y bước ra một bước, rồi đánh ra một quyền, quyền của Sở Diệu Y đánh thẳng vào chùm sáng, lập tức một luồng kình phong kinh người cuồn cuộn nổi lên, không gian xung quanh tán ra từng dòng gợn sóng.
-Phá!
Nàng hét lớn một tiếng, một sức mạnh vô hình tụ lại thành những vệt hoa văn đánh thẳng vào công kích của tên đạo sĩ, chùm sáng nguyên lực đủ để đánh bại một cường giả Hóa Thần viên mãn, đã bị quyền của Sở Diệu Y đánh tan tành!
Trong lúc nàng ra quyền , một tên đạo sĩ dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng dán vào cặp ngực đang đung đưa của nàng âm thầm nuốt nước miếng.
-A di đà phật, phật pháp từ bi, Vô Lương huynh xin nhẹ tay cho vị thí chủ này.
Tên hòa thượng kia, một tay chắp trước ngực, nhưng đôi mắt cũng không rời Sở Diệu Y, bộ dáng cực kỳ bỉ ổi, không khác gì tên đạo sĩ kia, nào có dáng vẻ người tu đạo.
-Vô Tâm huynh, ngươi quá từ bi rồi, yêu nữ này giữa ban ngày, mê hoặc chúng sinh, ba người chúng ta phải mạnh tay đem nàng về mà từ từ giảng đạo.
Tên đạo sĩ còn lại tay cầm lên một cái lưới hai tay kết pháp ấn, ném qua muốn bắt Sở Diệu Y vào bên trong, hiển nhiên đây là một cái pháp bảo.
-Ba tên nam nhân khôn kiếp, nếu hôm nay muốn chết bản tiểu thư cũng vui lòng tiễn các ngươi một đoạn đường.
Sở Diệu Y lúc này tức giận đến phổi đều muốn nổ, không muốn tiếp tục dây dưa với bọn hắn, nàng phải mau tìm y phục mặc vào cứ như này mà chạy khắp nơi thì có mà xấu hổ muốn chui xuống đất.
Còn nếu đi trốn không cho ai nhìn thấy dáng vẻ nàng thì lần này vào Tây Mạc Bí Cảnh tìm cơ duyên làm gì, không ngờ nàng đang gấp lại bị ba tên xú nam nhân cản đường, nàng nhất định phải cho bọn hắn một bài học.
Thân hình nàng rung lên, nguyên lực trong người nàng khởi động, linh khí thiên địa lập tức rừng rực cháy, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ phát ra từ người nàng, cảnh tượng này đã tạo nên cho hai tên đạo sĩ cùng tên hòa thượng,kinh hoàng, họ cũng cảm thấy một áp lực rất lớn, dưới áp lực này dường như nửa bước cũng khó lòng di chuyển.
-Kim Cương Đại Thiên Chưởng.
Khí tức cuồng bạo cuồn cuộn kéo lên, ánh mắt Sở Diệu Y lạnh băng băng, không cho ba tên thời gian suy nghĩ, chỉ thấy hai tay nàng giang ra, một chưởng ấn khổng lồ đã thành hình trên bầu trời, nhanh chóng áp xuống ba người.|
Trần Phong đứng ở phía xa mà quan sát cũng âm thầm toát mồ hôi, nữ nhân này còn mạnh hơn cả tên Hàn Thiên kia quá nhiều, nếu lúc đó nàng cùng Trần Phong liều mạng, thì giờ Trần Phong cũng không dễ chịu gì.
Hắn cũng công nhận, mỗi tên thiên tài tiến vào Tây Mạc Bí Cảnh ai cũng có lá bài tẩy của mình, không phải là đèn cạn dầu, điều này làm Trần Phong cảm thấy hứng thú, đánh như thế này mới gọi là đánh, ai như hắn mỗi khi gặp người ta đều là xuất toàn lực.
-Chậc chậc! tiểu sữa bò của ta quá mạnh, tiểu tử không bằng thu nàng về làm nữ nô đi, ta xem xét thấy nàng còn thân hoàn bích a, nếu là dạng nữ nhân không sạch sẽ, Bản Hoàng cũng khinh thường nhìn, làm bẩn mắt của Bản Hoàng.
Hắc Ám Tà Long đứng trên vai Trần Phong cảm thán, hắn cũng là Long Tộc kiêu ngạo, cần gì phải để ý một phàm nhân, nhưng Sở Diệu Y luận thiên phú cũng xuất sắc hắn mới đùa giỡn, thật sự nói thật nếu hắn với nàng đành một trận thì chắc chắn hắn đã bị ngược thê thảm, chỉ có để cho Sở Diệu Y hành hạ mà thôi.
-Ngươi làm sao biết người ta còn cái kia...khụ.
Trần Phong xấu hổ tra hỏi, quả thật nhìn nàng bộ dáng lẳng lơ, cực kỳ dâm đảng mà sao còn là thân hoàn bích, Trần Phong cũng không tin tưởng, nghe Hắc Ám Tà Long nói cũng không phải không đúng.
-Phì, ngươi đúng là mắt chó coi thường người khác, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, ví dụ như ta, dù ta là Hắc Ám Tà Long, là một mạch Long tộc cực kỳ hung tàn khát máu, nhưng ta là một con Rồng lương thiện, yêu quý sinh linh trong thiên hạ. chưa từng giết người bao giờ, trừ khi có thù lao đầy đủ.
-Ta dù