Nhìn bầu nước biển xanh bị những quần mây làm cho mất sắc, Mạch Trần Phu cảm khái, nói:
"Cửu Long mạch kể cả trung du cùng thượng du, có môn phái nào lâu đời hơn Cổ Mạch Môn? Chuyện ngàn năm hay là sự tích vạn năm, có thể người Cửu Long mạch không biết, nhưng Cổ Mạch Môn nhất định biết."
Lạc Khôi có chút bất ngờ nhìn sang Mạch Trần Phu, Mạch Trần Phu tiếp nói:
"Trùng Động đã mười hai lần xuất hiện, vì cớ gì đều là cơ duyên? Lão tổ ta từng nói, Trùng Động là một cái lồng, cuối cùng cũng sẽ giam lại Tu Chân giới."
Giam lại Tu Chân giới?
Lạc Khôi chưa vào Trùng Động nên rất khó phân định lời của Mạch Trần Phu, có điều hắn không cho rằng đây là suy đoán lung tung, nhất định có cái gì đó để lão tổ Mạch Trần Phu cảm thấy sợ hãi.
Tu Chân giới nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cái lồng nào có thể nuốt trọn nó? Còn có, Tiên giới sẽ để Tu Chân giới bị hãm?
"Biết Trùng Động có nguy hiểm, ngươi lại muốn Cổ Mạch Môn chen chân đi vào?"
Cái này là Lạc Khôi muốn hỏi cho rõ, đến vị lão tổ kia còn sợ hãi, Mạch Trần Phu chắc chắn sẽ không bỏ qua nhắc nhở của lão tổ mình.
"Đi theo ta."
Mạch Trần Phu mang Lạc Khôi đến một toà kiến trúc có hai tầng, bên trên treo lấy ba chữ Cổ Mạch Các đã sờn màu, hắn nói:
"Cổ Mạch Các bề ngoài có hai tầng, tầng một là điển tịch công pháp, tầng hai là vũ khí.
Ngươi trước đi vào lựa chọn thứ mình cần, lúc ra ta sẽ nói cho ngươi lý do."
Trước khi đến Cổ Mạch Môn, Lạc Khôi đã đặt giá muốn nhìn xem Cổ Mạch Các, lúc đó Mạch Trần Phu là có chút miễn cưỡng. Hiện tại Mạch Trần Phu chủ động để hắn đi Cổ Mạch Các, chỉ sợ Mạch Trần Phu muốn nhờ cậy hắn việc gì đó, rất có thể nó liên quan đến Trùng Động.
Chưa kể trong lời của Mạch Trần Phu là có để ngỏ, hắn không có giấu giếm Lạc Khôi việc Cổ Mạch Các không chỉ có hai tầng, nhất định là có dụng ý bên trong.
Thời điểm vừa đến Cổ Mạch Các, ánh mắt Lạc Khôi vẫn nhìn ba chữ Cổ Mạch Các không rời, nghe đến Mạch Trần Phu nói, hắn lại càng để tâm đến ba chữ này.Quảng Cáo
Thật sự Cổ Mạch Các đã sờn, chiếu theo Mạch Trần Phu nói, Cổ Mạch Môn đã tồn tại vô số năm, chỉ sợ mấy chữ này cũng là theo Cổ Mạch Môn thành lập mà viết.
Quá cổ lão.
Chỉ là Lạc Khôi không cho rằng ba chữ này chỉ dừng lại ở việc bài bố bảng hiệu, hắn có cảm giác đây mới thật sự là thứ trọng yếu của Cổ Mạch Môn.
Trông thấy Lạc Khôi vậy mà chú tâm đến bảng hiệu, Mạch Trần Phu lắc đầu, có chút buồn bã rời đi.
Cổ Mạch Môn qua không biết bao nhiêu đời đệ tử, rốt cục lại tiện nghi một tên ngoại nhân, càng là kẻ đánh thuê đâu?
Lạc Khôi không có chú ý Mạch Trần Phu rời đi, hắn phân ra một luồng chân khí đi vào tấm bảng hiệu, có điều một chút biến hoá cũng không có.
Không nản lòng, Lạc Khôi động ý niệm, để hắn có chút ngoài ý muốn là, ý niệm hắn vậy mà chui được vào trong.
Lại là ý niệm, không lẽ ý niệm của hắn có duyên với các loại không gian niệm?
Khi ý niệm Lạc Khôi đi vào bảng hiệu, hắn vậy mà nhìn thấy một tấm bản đồ.
Tấm bản đồ này điểm lên chín dãy mạch, mỗi một dãy mạch Lạc Khôi cảm giác như chứa đựng vô cùng vô tận linh khí, chỉ cần ngồi trên bất kể một đầu mạch nào, cũng có thể để hắn một bước thành tiên.
Cửu Long mạch?
Mặc dù tấm bản đồ là ý niệm diễn hoá ra, nhưng để Lạc Khôi cảm thấy nó rất giống hình thù của Cửu Long mạch, có điều Cửu Long mạch chỉ là chín đầu sông lớn mà thôi.
"Ừm, cổ mạch?"
Chuyện này nhất định có liên quan đến Cổ Mạch Môn, Lạc Khôi thấy giữa chín đầu linh mạch cùng Cửu Long mạch không thể tránh khỏi liên quan, lúc gặp lại Mạch Trần Phu phải hỏi xem một chút.Quảng Cáo
Lạc Khôi thu đi ý niệm, hắn bước chân đi vào Cổ Mạch Các tầng thứ nhất. Cổ Mạch Các tầng thứ nhất có rất nhiều sách cũ, nhìn bề ngoài, có lẽ niên đại đã xếp chồng triền miên.
Tuỳ tiện cầm lên quyển đầu tiên ở giá đầu tiên, Lạc Khôi thấy bên ngoài lại là tiêu ký mấy chữ Nam Việt tinh, có chút hứng thú lật ra xem.
Bản Nam Việt tinh vậy mà nói về tinh cầu này, theo nó mô tả, ngoài An Nam đại lục còn có Thượng Kinh đại lục, Lâm Thôn đại lục, Việt Trì đại lục cùng Huỳnh Sa đảo, mỗi đại lục ngăn cách nhau với vô tận hải dương.
Quả nhiên Mạch Trần Phu không có nói quá, Cổ Mạch Môn lưu trữ điển tịch điển cố không phải môn phái nào cũng có thể có được, hắn cũng không rõ việc Cổ Mạch Môn án ngữ ngay tại cửa biển hướng ra đại dương, là vô tình hay cố ý.
Lạc Khôi cầm đến quyển thứ hai, đập vào mắt hắn ở trang thứ nhất không phải chữ gì, mà là hình vẽ một con thuồng luồng, chỉ là con thuồng luồng này bị mất một chân,