Tây vực từ một nơi thần bí trở thành địa phương chết chóc. Nếu mà nó biết nhân cách hoá, chắc chắn sẽ không tránh khỏi đau thương.
Lôi đình điên cuồng đánh phá chưa lâu, hiện tại nước sông bị hủ hoá, không gian nơi này càng là bị quỷ khí xâm chiếm, tạo nên một vùng đậm mùi chết chóc.
Nó làm gì nên tội?
Lạc Khôi mới không quan tâm Tây vực thế nào, hắn để ý là thương thế cùng tình cảnh của mình.
Hai lần cực hạn Thuỷ độn, lại đánh lên Huyết Chân Đan, thân thể của hắn rõ ràng gánh không xuống, không chỉ kinh mạch sụp đổ, xương cốt cũng đã vỡ ra.
Khoan để nói Lạc Khôi xốc nổi, hắn biết rõ tình thế trước đó của mình là nguy hiểm đến dường nào. Có điều hắn vẫn lựa chọn tiếp xuống đại thủ ấn cùng thử sức với Ô Tắc, đây cũng chưa hẳn hoàn toàn là ngu ngốc.
Ban sơ Lạc Khôi không rõ Ô Tắc vì sao muốn bắt mình, nhưng cẩn thận nghĩ đến sẽ không khó nhìn ra, Ô Tắc là bắt được điểm ngờ hắn luyện thành dị pháp.
Ô Tắc nắm giữ bao nhiêu thiên dị pháp còn chưa biết, nhưng Lạc Khôi quả quyết Ô Tắc hiểu rất rõ dị pháp, càng nghĩ thấu đáo hơn một chút, đại thủ ấn kia bị hắn đánh ra một cái lổ thủng, rất có thể đây là Ô Tắc cố ý.
Mặc dù chân khí dị pháp của Lạc Khôi có thể bẻ gãy chân khí của đối phương, nhưng hắn cũng rõ ràng một chuyện, chân khí dị pháp một khi đánh ra ngoài, hắn liền cắt đứt liên hệ với chân khí, dẫn đến không rõ quá trình bẻ gãy diễn ra như thế nào.
Cái này không trách được, Lạc Khôi không có thần hồn mới vậy. Chỉ khi nào hắn có thần niệm, mới có thể nhìn đến tường tận cùng điều khiển chân khí theo ý mình được.
Thân thể đã phá hư, thứ duy nhất có thể duy trì Lạc Khôi đến hiện tại, quả thật chỉ còn khoảng mông lung không rõ.
Nếu là người khác, một khi thân thể bị phá nát như thế này, ý thức đương nhiên là chuyện cười. Lạc Khôi còn giữ được ý thức, đó là hắn kịp thời đem ý thức trốn trong khoảng mông lung không rõ.
Trong khoảng mông lung không rõ, hắn là bất diệt. Nơi này thời gian chưa định hình, Lạc Khôi thậm chí có thể duy trì trạng thái mỏng manh này qua vô số năm tháng cũng không thành vấn đề.
Nhưng, hắn không cho phép mình như thế.Quảng Cáo
Linh hồn không có nhục thân, khác nào dòng chảy không có bến bờ? Mặc dù thân thể hắn phá nát, ngoài kia Ô Tắc càng là đang tìm kiếm không bỏ, nhưng Lạc Khôi tin tưởng, Ô Tắc là không tìm thấy hắn.
Cái này phải đánh lên công lao của Cổ Mạch Các, thời điểm Lạc Khôi Thuỷ độn đến Tây vực, hắn liền chui vào Cổ Mạch Các. Phải biết Cổ Mạch Các có thể thu nhỏ bằng hạt cát, cộng thêm hắn lấy khoảng mông lung không rõ che đi Cổ Mạch Các, ai có thể tìm đến?
Bỏ đi mối lo Ô Tắc, Lạc Khôi để ý thức của mình đi vào thức hải. Thân thể nát, thức hải cũng không thể tránh khỏi vạ lây, tuy nó không sụp đổ nhưng khắp nơi đều là đổ nhào bi đát, ngay cả vết nứt cũng bị xê dịch đi nhiều.
Càng để Lạc Khôi không sao bình tĩnh xuống, con mắt đạo chủng, Quỷ chủng, sống lưng đạo chủng đều bị văng khỏi vết nứt, Hắc Ma Tử thì lại nắm xuống đầu kia sống lưng đạo chủng, đem nó phủ xuống một tầng cấm chế.
Hắc Ma Tử cười hắc hắc:
"Ngươi rất vui tính, mới tí thành tựu cũng tham vọng đánh lên Ô Tắc. Hiện tại dầu hết đèn muốn tắt, ngươi có gì gửi gắm sao?"
Không khó để nhìn ra ý niệm của Lạc Khôi rất mỏng manh, nếu Lạc Khôi lấy tình trạng này đi vào thức hải, Hắc Ma Tử cũng không tin Lạc Khôi có thể nhấc lên chuyện gì đáng nói.
Cái mà Hắc Ma Tử còn dây dưa với Lạc Khôi, đương nhiên là muốn biết thức hải này là chuyện gì xảy ra, hắn có dự cảm rất diệu, chỉ cần đoạt xuống con mắt cùng mai rùa, thành tựu của hắn chắc chắn