Quả vậy, khi Lạc Khôi nhìn thấy bóng đen bi ai, hắn nảy ra một toan tính rất ác.
Chấp niệm hay là nghiệp chướng, có chăng cũng là một dạng thuộc về tinh thần, quanh quẫn đều không thoát khỏi một chữ niệm.
Ngày đó Quan Kiện dùng Hồn Chung đi đánh động linh hồn của hắn, đâu đó cũng là một dạng dùng niệm đả niệm. Nếu Hồn Chung có thể rút lấy linh hồn của người khác, hắn cũng có thể dùng Hồn Chung đi khống chế niệm, cho nên mới có cớ sự Lạc Khôi mặc cho cốt xương đánh xuống đầu mình.
Luyện Hồn Chung, chỉ có linh hồn sụp đổ mới có thể ngộ ra chân ý của nó, lúc trước hắn xem nhẹ Hồn Chung đương nhiên là nhất thời đường đột, nghĩ đến việc này chỉ có thể do hắn còn quá trẻ, cái nhìn sao có thể tinh ác như Mạch Trần Phu?
Ít ra vẫn còn kịp, Hồn Chung thành, toan tính ác độc của hắn đã có thể thực hiện.
Lạc Khôi ngồi trên Hồn Chung, hắn đưa tay ngửa ra, một tiểu chung nảy nảy lên như có linh tính, đến độ vài ba cái nhịp nảy, tiểu chung trực tiếp lao về cái bóng đen.
Một mực không hề giảm độ bi ai, cái bóng đen cuốn đến cốt xương, thời điểm vừa bắt nó trong tay, lại có vô số đường vân lan ra đến, như là lân phiến phủ đầy trên cốt xương.
Bóng đen nhìn đến cốt xương phủ lên lân phiến, vẻ bi ai càng đậm, nếu có thể thở dài, nó có lẽ đã có chút gì đó nguôi ngoai.
Hoàn thành phủ lên lân phiến, quanh thân xương dựng đứng vậy mà lục đục mọc ra đầu lâu tứ chi cùng thân mình, có điều nhìn bộ dạng này, cốt xương hiển nhiên biến hoá thành một đầu bò sát, nơi mũi nó còn khịt ra từng luồng hắc khí rất liệt.
Hơi suy đoán, Lạc Khôi cho rằng cốt xương là một phần nào đó của đầu bò sát, tuy rằng biến hoá này có chút nhất thời, nhưng không thể không công nhận đầu bò sát này rất mạnh.
Không giống với bóng đen hành sự chỉ theo chấp niệm, đầu bò sát này rất linh động, nó chủ động leo lên người bóng đen trườn bò khắp nơi, giống như đã từng rất thân thiết.
Đợi nó đưa hai chân trước chống lên vai bóng đen, cái đầu ngó nghiêng rơi mắt trên người Lạc Khôi, hắc khí khịt ra càng đậm, xông thẳng về phía Lạc Khôi.
Trong mắt đầu bò sát, có lẽ Lạc Khôi là nguồn cơn dẫn đến bóng đen lạnh nhạt với nó.
Lạc Khôi xem tình thế, tâm tình đã lạnh càng thêm lạnh, tiểu chung đằng xa như rõ ý bỗng nhiên phồng lớn, lơ lửng trên đỉnh đầu bóng đen.Quảng Cáo
Đuôi chuông một trận xoay tròn, ngay cả Hắc Ma Tử còn không rõ mình nên xuất ra Thái Cực Đồ đối ứng tiểu chung hay không, nắm tay Lạc Khôi đã oanh ra ngoài.
Bang.
Không như Hắc Ma Tử dự liệu, nắm tay Lạc Khôi không có đánh tới đầu bò sát, mục tiêu của hắn chính là tiểu chung đang phồng lớn kia, đánh lên một tiếng vang ù ù.
Có tiếng không vui từ trong tiếng chuông hất dội ra, khuôn mặt bóng đen từ đau khổ bỗng nhiên hoảng hốt, rồi lại kinh thần.
Đâu đó, người có trách nhiệm một chút, mãi không thể bỏ xuống ngôn từ đã nói ra, mà người ác đi một chút, mãi không thể bỏ xuống chuyện chết chóc, cho dù là giết đi một đứa trẻ.
Tiếng chuông này, thức tỉnh không thể nói thức tỉnh, nhưng nó rõ ràng đánh động nhân tâm, đâu phải cứ nói ra là buộc phải có trách nhiệm, đâu phải cứ giết người là kẻ ác độc.
Đừng, nếu đã là chấp niệm, cớ sao biến thành méo mó? Chấp niệm của bóng đen là lời hứa, cớ sao lại muốn nó đi ngược lại giá trị?
Người chết vì chấp niệm mà hồn không tán, hiện tại chấp niệm không còn là chấp niệm, nó tồn tại làm gì? Không đúng, Thiên Địa cho phép chấp niệm tồn tại, nếu chấp niệm không còn nguyên nó giá trị, Thiên Địa mới là người không còn cho nó tồn tại.
Trước đó, bóng đen bị Hắc Ma Tử biến thành nghiệp chướng, nhưng cốt lõi định giá