Thường Hoan ở bên khiếp sợ vô cùng, Tề Thúc Lãng đã cáo lui nửa ngày mà hắn còn chưa bình tĩnh lại.
Nhạc Chức - cái tên này vẫn còn mới nguyên trong ký ức hắn, chính là nữ quỷ Bắc Sơn đã gửi huyết thư cho bệ hạ đó a! Người này vào cung khi nào vậy? Vào cung bằng cách nào? Không phải nữ quỷ thì là cái gì? Gần như là thời thời khắc khắc hắn đều ở bên cạnh hầu hạ bệ hạ, cớ sao lại không hay biết gì cả?
"Bệ hạ, Nhạc Chức này có phải là nữ quỷ Bắc Sơn mấy ngày trước đây không ạ?" Lúc Thường Hoan đỡ Nữ Đế đứng dậy không nhịn được bèn hỏi.
"Chính là nàng." Lý Chiêu còn đang suy nghĩ xem lần này Nhạc Chức muốn làm gì.
Thật là quá khó hiểu a! Nàng cũng không trông cậy vào đại lao Hình bộ giữ chân được Nhạc Chức, chẳng phải nàng là người có tài nhiều lần lặng lẽ trà trộn vào cung không gây ra chút động tĩnh nào sao? Trước mắt cho Tề Thúc Lãng xử theo luật nhốt nàng lại mấy ngày, để xem nàng là người thật sự dám làm dám chịu hay là còn có mưu đồ nào khác.
Nếu như Nhạc Chức thật sự vì chuyện Bắc Sơn mà bất đắc dĩ xông vào cung, sau đó lại rất thẳng thắn chủ động nhận tội gánh chịu hậu quả, ngược lại thật sự là người đáng để bội phục.
Giống như chính nàng đã nói: Bệ hạ không tính toán với ta không có nghĩa là ta không làm sai.
Kỳ thật dựa vào bản sự tới lui như gió của nàng, nếu không nhận tội thì đã làm sao?
Nếu thật như thế, nàng sẽ đích thân hạ lệnh thả người, như vậy còn có thể để lại một nhân tình.
Nàng cũng không muốn kết thù kết oán với Nhạc Chức, bởi vì nàng lo đến khi mình chết rồi, thù hận sẽ đè lên đầu muội muội Lý Uẩn.
Chớ nói chi là Nhạc Chức có ân cứu mạng nàng, xưa nay nàng không phải là người lấy oán trả ơn.
"Cho nên đêm qua bệ hạ mới tăng thêm đạo sĩ canh giữ ở ngoài cung?" Thường Hoan bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy vì sao ngài không dứt khoát hạ chỉ giết nàng chấm dứt hậu hoạn ạ?"
"Đừng hơi một tí là đòi chém đòi giết.
Kẻ đáng chết thì nhiều lắm, dù sao cũng không tới lượt nàng." Lý Chiêu cười nhàn nhạt.
Nhạc Chức kia chẳng qua ỷ vào bản lãnh lớn nên mới lỗ mãng cuồng vọng, kỳ thật một chút cũng không hề xấu, chỉ là có chút chấp niệm với Bắc Sơn.
"Dạ.
Lão nô đỡ ngài đi ra vườn giải khuây một chút, hôm nay trời đẹp trong xanh." Thường Hoan đỡ lấy Nữ Đế.
Lý Chiêu ho nhẹ một tiếng nói: "Không cần.
Lúc thức dậy rõ ràng còn ổn, giờ phút này lại hơi tức ngực khó thở, dìu ta về tẩm điện đi!" Lý Chiêu có thể cảm nhận được, lực lượng làm nàng toàn thân thư sướng đang dần dần tiêu tán, mà một lực lượng quen thuộc đến từ Phục Linh đan lại đang trở về.
Vốn cho rằng là kỳ tích khỏi hẳn, hóa ra chỉ là hồi quang phản chiếu sao?
*
Ti ngục trưởng Hình bộ - Tiền Đại Mãng từ chỗ thủ vệ tiếp thủ Nhạc Chức.
Bọn thủ vệ từ năm này sang tháng nọ trấn giữ hai bên thành lớn nghênh đón không biết bao nhiêu là hoàng thân quốc thích quan to hiển quý, sớm đã luyện ra tính tình kiên nhẫn, dù gặp phải kiểu người như Nhạc Chức bất quá cũng chỉ đuổi mắng chứ không hề động thủ.
Tiền Đại Mãng lại không như thế.
Theo như thường lệ mà nói, hết thảy bị Hình bộ áp giải đều là trọng phạm, hoặc là thông đồng với địch mưu phản bán nước, hoặc là giết người cướp của khát máu thành tánh, phần lớn đều cõng án mạng trên lưng.
Nếu như hắn không có chút gai góc cứng rắn thì làm sao trấn áp được những gian thần tặc tử hung ác kia?
"Cái tên cuồng đồ này, bảo ngươi quỳ xuống bao nhiêu lần rồi hả! Đừng có mà ép ta động thủ!" Tiền Đại Mãng giận dữ vung gậy gỗ về hướng Nhạc Chức hét to.
Nhạc Chức hời hợt nhìn Tiền Đại Mãng một cái.
Dù nói thế nào nàng cũng là Sơn Thần được người quỳ lạy, há có thể quỳ dưới chân người? "Ta cũng đã nói bao nhiêu lần là muốn đánh thì cứ việc đánh, dù sao ta không thể quỳ.
Ồn ào dây dưa mãi chỉ làm phiền lòng ta.".
Ngôn Tình Hài
Tiền Đại Mãng không ngờ tiểu lãng quân mặt trắng thể nhược này lại còn là tên cứng đầu cứng cổ tới vậy.
Vừa hay, Tiền Đại Mãng hắn cũng chuyên trị những tên cứng đầu.
"Ái chà chà! Ngươi còn dám khiêu khích ta à? Ngươi cho rằng ta không dám đánh ngươi sao?" Nói xong giơ cao gậy gỗ đánh "Bụp" vào lưng Nhạc Chức, một côn này đủ khí thế nhưng không hề mạnh, khi cây gậy vừa vụt sát tới gần Nhạc Chức, Tiền Đại Mãng liền thu lực.
Hắn là người có chừng mực, Nhạc Chức dù cuồng vọng cũng tội không đáng chết.
Lại nói, dù muốn đánh chết người cũng phải do bệ hạ lên tiếng mới được.
Kết quả, Nhạc Chức không hề hấn gì.
Gậy thì gãy mất!
(Gậy gỗ: Aishh, thiệt là chết tịt mà, nó là cục đá đó ông biết không hả, huhuhuhu ༎ຶ‿༎ຶ)
Nhạc Chức cảm thấy sau lưng bị thứ gì đó vỗ nhẹ một cái, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tiền Đại Mãng cầm một nửa cây gậy vẻ mặt khó thể tin nổi nhìn nàng...
"Úi da da ~ Đau quá a ~" Nhạc Chức muốn giả dạng phàm nhân nhưng giả không có tâm chút nào, thậm chí còn chậm nửa nhịp.
Đã vậy nàng còn cố kiếm cớ giải thích cho cây gậy gãy đôi: "Cây gậy gỗ này của ngươi làm bằng gì vậy? Hình như không được chắc chắn lắm ha!"
Tiền Đại Mãng đã hoàn toàn nổi đóa, hô to gọi người lấy thêm mười cây côn đến, hôm nay hắn nhất định phải đánh cho tên cuồng đồ này quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ mới thôi! Ai khuyên can cũng đều vô ích!
Hết cây gậy này tới cây gậy khác gãy đôi, cánh tay Tiền Đại Mãng đã vung mạnh sắp phế.
Bọn ngục tốt nhao nhao vây quanh, nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt kìm lòng không đặng vỗ tay khen Nhạc Chức hay.
Mấy tên chủ sự vội vàng tới cản Tiền Đại Mãng: "Thượng thư đã căn dặn chờ ngài ấy trở lại hẵng nói, ngươi ở đây nổi khùng lên làm gì vậy? Bảo ngươi trông coi hắn chứ có bảo ngươi đánh chết hắn đâu!"
Tiền Đại Mãng chỉ vào đại môn Hình bộ hỏi: "Vậy ta hỏi các ngươi, người đã vào cửa này phàm là có tội thì có kẻ nào dám không