"Ui da ~ Đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá!"
Nhạc Chức cau mày nhìn về phía trước ngực.
Nàng là xương cốt cục đá máu thịt phàm nhân, cứng đối cứng thế nào cũng không sợ, nhưng bị tiểu hoàng đế dồn sức cắn vào chỗ toàn thịt là thịt như thế thì ai mà chịu nổi?
"Nhả ra ngay cho ta!!!"
Lý Chiêu đâu còn dư thừa tâm tư mà đi nghe Nhạc Chức nói gì? Nàng cũng đau chứ bộ! Hơn nữa còn là đau đớn tận xương tủy, đau đến không có khí lực kêu khóc giãy dụa, đau đến không còn ý thức suy đi nghĩ lại.
Đây là một loại đau đớn dừng không được cũng chịu không được, thậm chí nàng bắt đầu khát vọng mình tuyệt mệnh luôn cho xong, như thế sẽ không phải chịu giày vò nữa.
Nhưng ngay cả sức kết thúc đau đớn cũng bị đau đớn cướp mất, chỉ có thể tuyệt vọng chịu đựng tra tấn.
Nhạc Chức bị cắn khó chịu, tiểu hoàng đế chết sống không chịu nhả ra, nàng cũng không đành lòng xô người ra.
Vạn nhất không lượng sức lại làm bị thương chỗ nào thì sao?
Được rồi được rồi, cắn thì cứ cắn đi, nhịn một chút là hết thôi.
Lại nói so với đau đớn mà tiểu hoàng đế phải chịu thì cùng lắm nàng chỉ như bị kiến cắn.
A Trản từng nói, hạt giống hoa nối xương khi gặp máu sẽ mọc ra dây leo, sau đó sẽ vòng quanh xương cốt bắt đầu sinh trưởng, bó lại xương cốt đã gãy hay thậm chí là đã vỡ vụn.
Quá trình này chỉ cần nghĩ...
Hầy, nàng thật không tưởng tượng nổi.
Nàng chưa từng trải qua loại đau này, thậm chí chưa từng phải chịu đau đớn bao giờ.
Ngực áo đã ướt, không biết là nước mắt hay nước bọt của tiểu hoàng đế.
Nhạc Chức cúi đầu nhìn thân hình nhỏ gầy run rẩy trong ngực, ngực trái bỗng nhiên nhói đau một cái, không phải vì bị cắn, nơi bị cắn là bên phải.
Tay nàng bất giác vỗ nhẹ lên phần lưng láng mịn của tiểu hoàng đế, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm: "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi..." Đều tại nàng mà tiểu hoàng đế mới phải chịu những đau đớn vốn không nên chịu.
Trong lòng dù áy náy thì vẫn phải tiếp tục a! Tiểu hoàng đế có hai chỗ gãy xương, trên lưng đã xong, nhưng còn bên hông thì sao đây? Nhạc Chức quyết nhẫn tâm, lấy thêm một cây gai đen nhắm ngay chỗ gãy xương bên hông đâm vào...
"A —— —— "
Lần này người gào thảm là Nhạc Chức, còn Lý Chiêu thì lại im ắng.
Lý Chiêu đã bị rút khô toàn bộ khí lực, cắn mạnh Nhạc Chức một cái sau đó cũng buông lỏng nhả ra, đầu vô lực gục vào ngực Nhạc Chức, mắt cũng nhắm lại, cả người không có nửa điểm tức giận.
Nhạc Chức không màng xem xét thương thế trước ngực của mình, chỉ đau lòng nghĩ đến: Nếu như tiên khí có thể ngăn đau đớn do gãy xương như ngăn đau đớn do yêu đan thì hay biết mấy.
Qua hồi lâu, nàng nhìn thấy đầu tiểu hoàng đế động đậy, vội hỏi: "Đã đỡ chút nào chưa?"
Lý Chiêu khẽ gật đầu.
Loại đau đớn không chịu nổi kia đang dần biến mất, nhưng xương cốt lại bắt đầu ngứa lên, giống như bị thứ gì đó cào cấu.
Kỳ thật ngứa ngáy còn tra tấn người hơn cả đau đớn, nhưng nàng không muốn cho Nhạc Chức biết, nói ra chỉ làm Nhạc Chức thêm lo lắng chứ chẳng ích gì, thực sự không cần thiết.
"Đỡ hơn nhiều rồi..."
Lòng Nhạc Chức cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lý Chiêu dừng lại tích đủ khí lực mới nói: "Ngươi lại đánh ngất xỉu ta thêm một lần có được không?"
Đến lúc tỉnh lại thì đã lành lặn, không ngứa cũng không đau, nàng có thể cảm nhận rõ tác dụng của thuốc mà Nhạc Chức cho, đau đớn xuyên tim khi mới đâm vào, khi xương được ghép lại với nhau thì nóng như nướng trên lửa, sau đó như bị để dưới đất dùng chân giẫm nát, đời này nàng khó mà quên được!!!
"Khó chịu thì cứ nói là khó chịu đi! Chịu đựng làm gì?" Nhạc Chức không dám động thủ nữa, nhưng lại không đành lòng trơ mắt nhìn thấy tiểu hoàng đế sống không bằng chết, suy nghĩ một chút mới nói: "Ta xuất cung đi lấy chút đồ rồi về, ngươi ở đây một mình có được không?" Chỗ A Trản có mê hương phấn, có thể giúp tiểu hoàng đế ngủ say mà không sợ làm bị thương nàng.
Kỳ thật nàng cũng tính cầm theo một ít bên người, nhưng mỗi lần nhìn thấy A Trản đều vui mừng khôn xiết quên mất chả nhớ được gì.
"Không được! Ngươi đừng đi đâu hết, chỉ ở đây với ta thôi có được không?" Lý Chiêu dựa vào ngực mềm của Nhạc Chức ủy khuất nói: "Ngươi không có ở đây lòng ta cứ lo sợ.
Sợ ngươi sẽ không quay lại nữa..." Nàng dựa vào lý trí tin rằng Nhạc Chức thật lòng quan tâm mình, sẽ không bỏ mình lại không trở về nữa, nhưng chỉ có tận mắt nhìn thấy Nhạc Chức, nghe thấy hương thơm ngọt ngào trên người Nhạc Chức thì mới có thể triệt để an tâm.
Nhạc Chức khẽ phì cười.
Cái miệng của Tiểu hoàng đế này thật là lợi hại a! Lúc độc thì cực độc mà ngọt thì ngọt ngay.
Lời lẽ thì không có gì sai, nhưng giọng điệu thì giống như nhớ nhung yêu thương nàng lắm vậy, rõ ràng là sợ đoạn mất tiên khí chết mất thì có! Trái lại là nàng, dù cảm thấy tiểu hoàng đế vừa phiền phức lại đáng ghét, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến xuất cung phải mau trở về, căn bản là đi lâu thấy không an lòng, rất sợ về trễ sẽ gặp đám tang của tiểu hoàng đế.
"Ta xuất cung không phải để chơi.
Ngươi không thấy khó chịu sao? Để ta đi chuẩn bị cho ngươi chút thuốc ngủ an thần, dù sao ngủ cũng đỡ hơn là ngất!" Nhạc Chức bế tiểu hoàng đế, nhẹ nhàng đặt nàng nằm thẳng trên giường, đắp chăn lên cho nàng sau đó đứng dậy định đi.
Lý Chiêu kéo mạnh ống tay áo Nhạc Chức, mạnh miệng nói: "Ta không khó chịu chút nào hết, thật đấy.
Kỳ thật lúc đâm kim vào có đau điếng lên một cái, nhưng sau đó thì bớt đau rồi."
"Vậy ngươi bảo ta đánh ngất ngươi làm gì?" Nhạc Chức nửa tin nửa ngờ.
Tiểu hoàng đế này, lúc nói láo thì y như nói thật, lúc nói thật lại hệt như nói láo, nàng lại chưa từng quen biết phàm nhân nào, thực sự không phân rõ cái nào là thật giả.
"Lúc đó đúng thật là chịu không nổi, nhưng bây giờ đã hết đau rồi." Lý Chiêu nhìn Nhạc Chức nói.
Nếu Nhạc Chức mà không có ở đây thì không chỉ trên thân nàng khó chịu mà trong lòng cũng nóng như lửa đốt.
Nhạc Chức đành phải ngồi xổm người xuống sát mép giường: "Được rồi.
Vừa hay ta cũng có chút chuyện phải làm, ở bên cạnh ngươi làm cũng được!" Nàng muốn tranh thủ thời