Tiến cung với Nhạc Chức mà nói vĩnh viễn là một thử thách.
Nàng không có cách nào nghênh ngang đi vào, chỉ có thể nhân lúc Vũ Lâm Quân không chú ý biến thành cục đá lăn vào, lăn một mạch đến góc không người lại biến thành hình người đi tiếp.
Lần nào ra vào cũng phiền phức muốn chết! Kỳ thật nàng đã đưa vòng tay cho Hoàng đế, trận mà tiểu đạo cô bày cũng không cần thiết giữ lại.
Nhạc Chức dựa vào chân tường xoay tròn thân, biến thành đá Côn Ngô lăn nhanh như chớp về phía trước, vừa mới đi qua cửa cung, bỗng một bàn tay to từ trên trời giáng xuống, nắm nàng thật chặt, còn kèm theo tiếng gào vui sướng: "Tìm được rồi! Mọi người mau qua nhìn thử xem, có phải là cục đá mà Thường công công phân phó chúng ta tìm không?"
Một đám cung nữ thái giám nghe tiếng đi tới, che trước mắt Nhạc Chức một mảnh đen kịt.
Đúng là gặp quỷ mà! Bại gia Hoàng đế sao cứ hết lần này tới lần khác sai người đi tìm cục đá trong lúc mấu chốt không vậy? Bại gia Hoàng đế nếu có chết cũng là tự mình gây ra chậm trễ mà chết, cũng vừa lắm!
Nhạc Chức lo lắng nhìn lên đỉnh đầu ngày càng tụm nhiều cái đầu.
Trong nội tâm nàng dù sốt ruột cách mấy cũng không dám biến thân trước mặt nhiều người, sẽ bị xem như đá tinh mà diệt trừ.
Còn bên phía tiểu hoàng đế, tiên khí nàng đã cho, chỉ mong là thái y cao tay, biết cách dùng ngải cứu cứu người!
Có một cung nữ nhìn chằm chằm Nhạc Chức không chớp mắt nói: "Trong suốt như pha lê, tỏa ra ánh huỳnh quang.
Nhìn hơi giống nha, đem qua hỏi thử là biết thôi."
Nhạc Chức nghe lời này, trong lòng an tâm hơn một chút.
Thường công công đang ở trong điện Tử Thần chăm sóc tiểu hoàng đế, gặp được Thường công công thì sẽ gặp được tiểu hoàng đế.
Lại một đường lắc lư dài dằng dặc.
Nhạc Chức nằm trong lòng bàn tay ẩm ướt của tiểu thái giám, si ngốc nhìn ánh sáng lúc sáng lúc tối trên đỉnh đầu.
Tim phảng phất như bị treo cao bởi một sợi dây mỏng manh, có thể rơi xuống đất vỡ nát bất cứ lúc nào.
Sợi dây mỏng manh kia chính là sinh mệnh yếu ớt của tiểu hoàng đế! Nếu trở về phát hiện tiểu hoàng đế đã tắt thở thì biết làm sao bây giờ? Nghĩ tới đây tim Nhạc Chức lại nhói đau một cái.
Có rất nhiều sự tình nàng đều nghĩ mãi không rõ.
Ví như rõ ràng thấy qua sinh lão bệnh tử của vô số phàm nhân, vì cớ gì hết lần này tới lần khác lại để ý tính mạng của tiểu hoàng đế như thế?
Lại ví như rõ ràng có nhiều phàm nhân cô nương thiện lương dịu dàng mỹ lệ dũng cảm như vậy, vì cớ gì hết lần này tới lần khác lại động tâm với tiểu hoàng đế đầy thói xấu như vậy?
Ánh sáng và bóng tối lần lượt lướt qua trên thân, từ xa truyền đến nhàn nhạt mùi lá ngải cứu.
Tẩm điện đang ở trước mắt, dây nhỏ treo tâm nháy mắt hạ xuống.
Tiểu hoàng đế vẫn còn chứ? Những nghi hoặc dọc đường đi đều tan biến.
Nàng vẫn không hiểu vì sao lại có tâm ý với tiểu hoàng đế, nhưng đã không còn trọng yếu nữa, nàng xác định tâm ý mình dành cho tiểu hoàng đế là gì là đủ rồi.
Giờ này khắc này, nàng bị người ta cầm đứng dưới thềm đá tẩm điện, trong lòng chỉ có một ý niệm, một ý niệm không thể nói.
Thường Hoan nghe hỏi bèn ra ngoài xem thử Nhạc Chức: "Đúng rồi, chính là đá này đây.
Tìm được là tốt rồi!"
Tiểu thái giám cung kính dâng Nhạc Chức lên, Thường Hoan dùng khăn đệm lên tay cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận.
Bên trong tẩm điện hun khói lửa cháy, nồng nặc mùi lá ngải cứu.
Nhạc Chức muốn đưa tay che mũi cho đừng bị ngạt, chợt nhớ tới bây giờ mình là cục đá, không có tay cũng không có mũi.
Nàng nhìn sang long sàng, liền thấy tiểu hoàng đế đang ngồi ngay thẳng, thái y quỳ gối trước giường bẩm gì đó, cách quá xa nàng nghe không rõ lắm.
Tỉnh lại là tốt rồi.
Nhạc Chức ở xa xa, dùng ánh mắt không quá sáng rõ nhìn chăm chú tiểu hoàng đế.
Hai ngày nay, nàng như thể đã qua hai đời, đại hỉ đại bi gì chưa từng trải qua cũng đều đã trải.
"Đại gia, đã tìm được đá Côn Ngô rồi ạ." Thường Hoan tiến lên nói khẽ.
Lý Chiêu suy yếu gật gật đầu, tay chống lên mép giường, cúi đầu nhìn về phía thái y nói: "Ngươi nói là có người muốn hại trẫm?".
||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời |||||
"Lão thần chỉ dám suy đoán.
Bệ hạ khẳng định là mấy ngày nay không dùng qua nhân sâm, nhưng hôm nay ngài té xỉu vừa hay là bởi vì nhân sâm đấy ạ! Nhân sâm mặc dù đại bổ, nhưng vào nguyệt sự nữ tử không ăn được." Thái y sợ Nữ Đế lo lắng lại nói: "Nhưng bệ hạ là Chân Long thân thể không như người thường, xông ngải xong dùng thuốc điều trị mấy ngày là sẽ vô ngại."
Nhạc Chức yên lặng thở dài.
Nàng thật sự không biết phàm nhân nha đầu lắm chuyện như vậy a! Rõ ràng là có ý tốt mà...
Thường Hoan cũng bị dọa, vội hỏi: "Đại gia suy nghĩ kỹ lại xem có vô tình dùng qua thứ gì không ạ?"
"Có lẽ là có người trong Thượng Thực Cục nổi ý đồ xấu, động tay vào đồ ăn." Lý Chiêu đang nói, bỗng nhiên thoáng nhìn ấm trà trên bàn đằng xa.
Chẳng lẽ bát trà khó uống muốn chết mà Nhạc Chức nấu cho nàng chính là...!"Thường Hoan, lấy ấm đồng trên trà lô đem lại đây!"
Thường Hoan trùm khăn lên cục đá nhét vào trong ống tay áo, đi qua lấy ấm trà.
"Mở ra, lấy thứ bên trong cho thái y xem thử." Lý Chiêu bình tĩnh nói.
Thái y tiếp nhận ấm đồng, mở nắp lên, nhìn một cái, lại hít hà, gật đầu nói: "Hồi bẩm bệ hạ.
Cặn bên trong chính là râu nhân sâm." Mà còn là loại trên cả thượng thượng phẩm.
Hắn làm nghề y nhiều năm, lại ở trong cung, lão sâm ngàn năm gặp qua vô số, đều kém xa râu trong ấm này.
"Vậy ra là hiểu lầm.
Trà sâm trong ấm này là Nhạc tiên sư nấu cho ta bồi bổ thân thể, ta cứ cho là trà bình thường nên mới uống." Lý Chiêu thoáng an tâm.
Nhạc Chức ở trong tay áo Thường công công nghe nói thế, lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp.
Nàng đúng là vô tâm chi thất, khó được tiểu hoàng đế lựa chọn tin tưởng nàng không chút do dự.
"Liệu có thực sự là hiểu lầm không?" Thường Hoan vẫn không quá yên tâm để Nhạc Chức cận thân hầu hạ bệ hạ.
Nhạc Chức có bản sự lớn, sau khi vào cung quả thật giúp bệ hạ khỏe lên rất nhiều, nhưng sau đó thì sao? Lòng người đều sẽ thay đổi.
Nàng đã cứu bệ hạ, chưa hẳn sẽ không hại bệ hạ.
Cũng đều là đạo sĩ, Thái Sử Lệnh đối với quý phi nương nương một mảnh thâm tình, đứa bé Mạc Điệp kia thì quen biết bệ hạ từ nhỏ, nhưng Nhạc Chức thì sao? Bên ngoài nhiều người muốn hại bệ hạ như vậy, Nhạc Chức và bệ hạ lại chẳng có cảm tình gì thân thiết, không chừng sẽ vì lợi mà nổi sát tâm thì sao?
Lý Chiêu trợn nhìn Thường Hoan một cái: "Nàng đâu có biết ta mấy ngày nay không ăn được nhân sâm."
"Chưa hẳn a! Thân thể của ngài hai ngày nay thế nào, sinh hoạt thường ngày thái y biết, cung nữ phục vụ cũng biết, nàng ở chung với ngài ăn chung với ngài sao có thể không biết? Đồ ngài phải kiêng ăn vốn rất nhiều, trong khoảng thời gian này không được ăn nhân sâm là chuyện mà người người đều biết..." Thường Hoan cố chấp nói.
Thái y quỳ một bên, yên tĩnh nghe hai người tranh đến biện đi.
Trong cung dám cùng bệ hạ tranh luận vài câu, ngoại trừ Thái Sử Lệnh bế quan chưa ra khỏi thì cũng chỉ có Thường công công.
Lý Chiêu dần nổi lên hỏa khí: "Cái gì gọi là người người đều biết? Trẫm cũng không biết! Ý của ngươi là trẫm không phải người?" Kỳ thật là nàng biết, sớm biết Nhạc Chức nấu chính là trà sâm thì nàng nhất định sẽ không uống.
Nàng tin tưởng Nhạc Chức là một mảnh