"Nguy rồi, có chuyện này ta quên nói với nàng".
Nhạc Chức mới nhớ tới chuyện Mạc Điệp xin nhờ: "Đêm hôm kia trong thành Trường An chết rất nhiều đạo sĩ, lúc tiểu đạo cô về báo nàng vẫn còn ở chỗ muội muội nàng."
"Buổi trưa ta có nghe nói, trong thành Trường An mới tới yêu quái gì đó lợi hại lắm, làm cho lòng người bàng hoàng." Lý Chiêu lo lắng nói: "Thái Sử đi lần này, về sau sẽ chỉ càng ngày càng loạn.
Chỉ có chờ đến..."
"Chỉ có chờ đến cái gì?" Nhạc Chức biết nội tình, căn bản không xem chuyện này là vấn đế, A Trản nhà nàng giết người không phải là không có nguyên tắc.
Lý Chiêu đau thương cười một tiếng, lắc đầu.
Chỉ có chờ đến nàng chết, Mạc Điệp ăn Phục Linh đan vào, Đại Đường nghênh đón Thái Sử Lệnh thứ hai.
Mạc Điệp có chí hướng có thiên phú, nàng cũng tin cách làm người của Mạc Điệp.
Vì sao không xin nhờ Nhạc Chức? Rõ ràng Nhạc Chức mới là đại đạo sĩ thần thông quảng đại nhất mà nàng từng thấy.
Bởi vì nàng biết Nhạc Chức muốn thành tiên chứ không phải trừ yêu, bởi vì nàng đã nợ Nhạc Chức quá quá nhiều, không còn dám yêu cầu thêm bất cứ điều gì nữa.
Tựa như nàng sẽ giao phó muội muội cho Thường Hoan cho Mạc Điệp, nhưng tuyệt sẽ không giao phó cho Nhạc Chức.
Nhạc Chức nhìn tiểu hoàng đế thần sắc không đúng, biết nàng lại đang miên man suy nghĩ, cũng không dám tiếp tục hỏi.
Nàng bất an quét mắt lên trên, dịch sang một bên nói: "Sao cứ dựa vào người ta thế? Không có xương hả?" Nàng không nỡ dịch ra xa, thậm chí không cách ra chút nào, chỉ làm bộ cho Linh Âm tỷ tỷ quan tâm nàng nhìn mà thôi.
"Đúng a! Không có." Lý Chiêu vừa cười vừa sáp lại càng gần hơn, ném cuốn sổ trong tay cái vèo ôm lấy eo Nhạc Chức.
Dù sao nàng cũng xem không hiểu.
Nàng da mặt dày đến mức thoải mái nói ra mà không cần viện cớ "Xương tổn thương mới khỏi, vô lực chống đỡ" làm gì.
Những cớ đó vô dụng với Nhạc Chức, Nhạc Chức nhất định sẽ nói: Chống đỡ không nổi thì còn ngồi làm gì? Về giường mà nằm đi a?
Nhạc Chức quay đầu ghét bỏ nhìn về phía tiểu hoàng đế vẻ mặt vô lại, làm thế nào cũng không giấu được ý cười nơi khóe miệng.
Nàng ngơ ngác nhìn vẻ mặt ngày càng rạng rỡ của tiểu hoàng đế, nhắc khéo: "Không phải nói muốn chân khí sao? Còn cần hay không?" Bỗng nhiên nàng rất muốn hôn nàng.
Lý Chiêu cười lắc đầu.
Bỏ đi, không cần nữa.
Nhạc Chức có chút thất vọng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Bại gia Hoàng đế tham lam như vậy, nếu là lúc trước nhất định sẽ gật đầu như giã tỏi nói muốn, nhưng nàng vừa nói đạo sĩ không có chân khí sẽ chết, tiểu hoàng đế dường như quan tâm nàng còn nhiều hơn bản thân nàng ấy.
Đương nhiên nàng cảm thấy rất hạnh phúc khi mình được người ta quan tâm để ý, nhưng hình như nàng lại mất đi cái cớ hôn tiểu hoàng đế rồi...!"Chắc chưa? Tận dụng thời cơ đi nha, nàng đừng có mà hối hận."
Lý Chiêu cười càng vui vẻ hơn.
Trước kia lúc nàng quấn lấy Nhạc Chức đòi chân khí, Nhạc Chức chê nàng lòng tham không đủ, hiện giờ nàng từ bỏ, Nhạc Chức lại giống như rất thất vọng? "Tiên sư sao còn cấp bách hơn cả ta ấy nhỉ?" Nàng cố ý đùa Nhạc Chức.
"Ai cấp bách?" Nhạc Chức hơi đỏ mặt, chột dạ trợn nhìn tiểu hoàng đế một cái nói: "Là do ta thấy thân thể nàng yếu đến mức ngồi cũng ngồi không ngay, sợ nàng đột nhiên lăn đùng ra chết.
Không muốn thì thôi, ai cần nàng muốn chứ?"
"Muốn muốn muốn.
Nàng đừng nóng giận a ~" Lý Chiêu quỳ chuyển đến trước mặt Nhạc Chức, hai tay khéo léo đặt lên hai đầu gối khép lại, nhắm mắt lại hé miệng ra.
Lúc Nhạc Chức độ chân khí nàng luôn có cảm giác, hơi ngọt lành lạnh, nếu phát hiện không đúng nàng cứ ngậm miệng lại là được.
Nàng tuyệt không thể lại đòi chân khí của Nhạc Chức, dù là không đến mức khiến Nhạc Chức mất mạng, cũng sẽ làm suy yếu pháp lực của Nhạc Chức.
Bên ngoài yêu vật hoành hành, Nhạc Chức lại cứ thích chạy ra bên ngoài, nếu gặp phải yêu quái lợi hại đánh không lại thì biết làm sao bây giờ?
"Nàng muốn ta còn không muốn cho đâu!" Nhạc Chức thở phì phò đứng dậy, ôm một đống sách muốn đi nơi khác, vừa nhấc chân phát hiện mép váy bỗng nhiên bị tiểu hoàng đế mở mắt ra kéo lại.
"Buông tay!!! Chính sự không làm cứ lo quấy rối."
"Đống sách của Thái Sử ta xem không hiểu thật mà!" Lý Chiêu ủy khuất phụng phịu mặt: "Những chữ kia cứ chằng chịt loạn xạ cả lên.
Bằng không nàng cứ đọc đi, ta giúp nàng bóp vai đưa nước khoác áo cắt nến nhé?"
"Thôi không cần.
Nếu nàng thật lòng muốn giúp thì gọi người đưa chút cống phẩm đến, ta có hơi đói bụng." Nhạc Chức lại ngồi xuống, ngữ khí cũng ôn hòa hơn nhiều.
Tiểu hoàng đế muốn bóp vai đưa nước khoác áo cắt nến cho nàng ư? Lúc nàng chưa đến Bắc Sơn, còn chưa quen biết A Trản, vẫn còn là Tán Tiên phiêu bạt không nơi nương tựa.
Có một đêm trời trong đi ngang qua một gia đình, thấy qua một màn tương tự.
Nam tử dáng vẻ thư sinh ở dưới đèn đọc sách, có tiểu nương tử ở bên cạnh thêu thùa may vá bồi tiếp hắn, đôi khi lại đứng dậy lấy y phục, bưng tới chén trà nóng.
Ánh nến dần dần tối, đầu thư sinh càng ngày càng thấp, tiểu nương tử lấy cây kéo nhỏ từ trong hộp kim khâu ra cắt đi bấc nến thừa, phòng lại sáng lên, hai người cười với nhau một tiếng.
Lúc ấy nàng vẫn chưa hiểu tình yêu, chỉ cảm thấy có người ở bên cạnh thật tốt.
Sau đó nàng gặp A Trản, A Trản đối với nàng rất rất tốt, nhưng nàng ở cùng A Trản xưa nay chưa từng nghĩ đến người thư sinh kia cùng tiểu nương tử, chỉ nghĩ tới thư sinh cùng mẹ già...
Nghe Nhạc Chức nói mình đói bụng, Lý Chiêu nhanh nhẹn đứng dậy giẫm bước chân vui sướng đi về cửa đại điện.
Trước lúc mở cửa vẫn là dáng vẻ tiểu cô nương vui vẻ đắm chìm trong tình yêu, cửa vừa mở ra lập tức nghiêm mặt, đứng thẳng lưng giơ tay lên, đang tính phân phó bỗng nhiên phát giác người trước mắt nghe lệnh là Thường Hoan.
"Sao ngươi còn ở lại đây? Không phải trẫm đã sớm bảo ngươi trở về nghỉ ngơi rồi sao?"
"Lão nô đã ngủ rồi ạ.
Đại gia vẫn chưa ngủ sao?" Thường Hoan lo lắng hơn.
"Ừm." Nàng không ngủ được, cứ mãi hưng phấn, không biết vì nhân sâm hay là vì Nhạc Chức.
"Gọi người đưa chút cống phẩm tới.
Nhạc tiên sư muốn dùng."
Thường Hoan bước về trước một bước, nhỏ giọng nói với bệ hạ: "Đại gia, Nhạc tiên sư thật sự không phải thần tiên ạ? Bằng không đang yên đang lành sao cứ ăn đồ cúng? Người trong cung không dám nói trước mặt ngài, nhưng sau lưng đều đang