A Trản ôm Tiểu Bảo vừa về Triêu Hi Lâu đã thấy Thương Kính ngồi trong phòng uống hoa lộ của nàng hết chén này tới chén khác.
"A Kính?"
"A Trản muội về rồi." Thương Kính thần sắc nôn nóng đứng lên nói: "Chuyện trận cản yêu muội đã nghĩ ra cách chưa? Hoàng đế không biết trúng cái gió gì, bỗng nhiên muốn triệu ta và Đằng vương tiến cung, ta cáo ốm đối phó với người trong cung, cũng không biết Hoàng đế có bằng lòng bỏ qua không."
"Hoàng đế muốn gặp tỷ sao?" A Trản chợt hiểu ra nên hỏi: "À.
Là muốn gặp thế tử nhỉ?"
Tiểu Bảo xốc vải che nhìn lên nữ nhân lạ lẫm cường đại trước mặt, nhíu đôi lông mày không còn tồn tại, đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt tóc A Trản giật giật nói: "Di di.
Con sợ." Nữ nhân trước mắt này trong bụng có nhàn nhạt hương vị nhân sâm tinh.
"Sợ cái gì? Di sẽ không ăn ngươi." Thương Kính nhìn Tiểu Bảo cười cười, sau đó ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía A Trản: "Đứa nhỏ này sao mà trụi lủi vậy a?"
"Nói ra dài dòng lắm.
Chuyện tiến cung tỷ đừng lo lắng, lát nữa đạo sĩ thúi sẽ đưa Xuất Nhập phù đến cho ta, nói là chỉ cần cầm bùa là có thể lẻn vào..."
A Trản đang nói, Thương Kính bỗng ngắt lời nàng: "Cầm bùa là có thể vào? Cái tên Cù Thanh Liên dối trá chết tiệt, còn nói với ta muốn phá trận phải chuẩn bị một chút, ba phen bốn bận trì hoãn.
Cái thứ rùa rụt đầu!" Thương Kính nói đến nghiến răng nghiến lợi, xúc động đến mức muốn đập Cù Thanh Liên một phát chết ngay.
"A Trản! Hai ta thương lượng một chút, ta giết họ Cù, lại bù cho muội mười tiểu đạo sĩ môi hồng răng trắng có được không?"
Tiểu Bảo nghe thấy sợ hãi, dụi dụi vào ngực A Trản nói: "Di di...!Sợ quá à..."
"Đừng sợ đừng sợ." A Trản dỗ dành Tiểu Bảo làm cử chỉ xuỵt với Thương Kính.
Dược gia là cứu người, Tiểu Bảo mưa dầm thấm đất, trời sinh từ bi, đã nghe thấy những chuyện giết người bao giờ đâu? Nàng ôm Tiểu Bảo sang phòng cách vách, dỗ dành rất nhiều là sẽ nhanh chóng dẫn nó đi gặp gia gia các kiểu, cột chắc hoa đằng mới ra ngoài.
"Tỷ vào cung rồi sau đó định làm thế nào? Không thể ở ngay trước mặt A Chức giết nàng chứ?"
"Yên tâm.
Ta không tính động thủ ngay đâu.
Lý Thắng vừa vào Hoàng đế liền chết, không phải rõ ràng là thí quân soán vị sao?" Thương Kính cười nhìn A Trản nháy mắt: "Có muốn làm hoàng hậu của trẫm không hả?"
A Trản kéo Thương Kính lên giường nằm, dựa vào trong ngực nàng yêu mị vô cùng nói: "Hoàng hậu thì không cần, giữ lại cho vị kia nhà tỷ đi, phong cho ta làm Thái hậu gì đó là được rồi."
"Cút đi! Muốn leo lên đầu ta ngồi sao?" Thương Kính cười đến run rẩy nhánh hoa.
*
Đêm xuống, trong điện lên đèn.
Lý Chiêu ngồi một bên xem Nhạc Chức và Lý Uẩn chơi đánh cờ, trên khuôn mặt sáng dịu là nụ cười khẽ.
"Hiếm khi thấy Uẩn Nhi của chúng ta vui vẻ như vậy." Lý Chiêu chống cằm nhìn muội muội vểnh ngón tay dùng sức búng ra, quân đen xiêu xiêu vẹo vẹo đúng là dẫn trước quân trắng của Nhạc Chức một nước.
"Ồ! Uẩn Nhi dẫn trước rồi này."
Nhạc Chức cúi đầu cười yếu ớt, cũng không sợ người ra nói nàng ăn hiếp tiểu hài tử, giơ ngón cái và ngón trỏ trịnh trọng hà hơi, sau đó "cạch" một tiếng.
Hai quân đen hạ xuống, một lượt mất hai quân.
"À ha!" Nàng đắc ý hoan hô, mang theo thắng lợi vui sướng lại thổi đầu ngón tay một ngụm khí.
Khuôn mặt nhỏ vui vẻ của Lý Uẩn trong nháy mắt sụp đổ, khuôn mặt hồng hào của Lý Chiêu cũng triệt để tái đi.
Nhạc Chức đã không phải lần đầu tiên!
Vừa rồi chơi trốn tìm với muội muội, giao rằng chỉ có thể trốn trong điện.
Nhạc Chức tìm, hai nàng trốn.
Trong điện cực kì lớn nhưng cũng cực kì trống trải, vốn cũng không có chỗ nào để ẩn nấp, chỉ là bồi hài tử chơi vui vẻ thôi.
Ai ngờ Nhạc Chức thường ngày hiếm khi nghiêm chỉnh nhưng chơi trò chơi thì lại chơi vô cùng nghiêm túc, lập tức tìm được nàng trốn trong chăn thì thôi đi, còn túm luôn cả muội muội đứng loáng thoáng sau cây cột ra ngoài nốt.
Ơi là trời!
Chơi trốn tìm với con nít không phải nên giả bộ không nhìn thấy để chơi lâu lâu một chút sao? Nhạc Chức rốt cục có biết giữ gìn sự trẻ con của hài tử không a?
"Nhạc Chức!" Lý Chiêu ngữ khí bất lực mang theo cầu khẩn, nàng thấp giọng chọt Nhạc Chức nói: "Nàng có thể nhường nhịn một chút được không?"
"Hả?" Nhạc Chức không hiểu nhìn tiểu hoàng đế.
"Được rồi." Lý Chiêu bị bộ dáng đầu óc chậm chạp của Nhạc Chức làm cho tức chết, nàng sợ nếu còn chơi, muội muội sẽ bị Nhạc Chức tàn nhẫn vô tình ngược khóc, tiến lên lấy quân cờ lại nói: "Muộn rồi.
Ta đưa Uẩn Nhi về trước!" Nàng muốn dỗ muội muội xong rồi sẽ trở lại.
Lý Uẩn còn chưa nguôi nỗi buồn thất bại, sững sờ ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: "Còn Nhạc tỷ tỷ thì sao? Uẩn Nhi muốn ngủ cùng Nhạc tỷ tỷ."
Nhạc Chức cũng thích đứa nhỏ này, trừng mắt nhìn tiểu hoàng đế nói: "Giường của nàng lớn như vậy, cứ để Uẩn Nhi ngủ lại chỗ này đi! Đêm hôm khuya khoắt tới tới lui lui cũng không sợ phiền phức sao."
"Ta lại không sợ phiền phức." Lý Chiêu hờn dỗi trợn nhìn Nhạc Chức một cái.
Nàng còn muốn chờ đưa muội muội đi xong sẽ về cùng Nhạc Chức thân thiết một chút, nhưng Nhạc Chức giống như Hoàn! Toàn! Không! Có! Ý này.
"Tỷ tỷ ~" Lý Uẩn xoa mặt tỷ tỷ đáng thương nói: "Có thể không về được hong ~ "
Lý Chiêu bất lực thở dài, từ ái ôn nhu nói: "Không thể!" Nói xong bế muội muội lên, vừa đi vừa nổi giận nói với Nhạc Chức sau lưng: "Đừng có đi đâu đấy, ở ngay đây chờ ta trở về!"
Nhạc Chức có chút hoang mang.
Tiểu hoàng đế sao lại bốc lửa vô cớ thế nhỉ? Ban ngày không phải rất dịu dàng đáng yêu sao? Còn nói nào là trong lòng có nàng này kia.
Hầy, phàm nhân a! Thật là hay thay đổi.
Nhạc Chức lắc đầu, cất bàn cờ nhặt sách lên tiếp tục xem.
Lý Uẩn nửa đường đã ngủ mất, cười toe toét chơi một ngày, đừng nói là một đứa bé, ngay cả Lý Chiêu cũng hơi mệt.
"Tới đây." Lý Chiêu gọi cung nữ, động tác êm ái đưa muội muội qua, lại cởi ngoại bào trùm lên cho muội muội nói: "Các ngươi đưa công chúa trở về đi! Cẩn thận đừng để con bé trúng gió."
Nhạc Chức nhìn thấy tiểu hoàng đế có chút giật mình ngẩng mắt: "Nhanh dữ vậy?"
"Không phải ta trở về càng nhanh càng tốt sao? Hay là nàng chỉ ước gì ta vĩnh viễn không trở về nữa?" Ngọn lửa vô cớ trong lòng Lý Chiêu còn chưa tắt đâu.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao vậy, bỗng nhiên lại giận dỗi Nhạc Chức.
Rõ ràng là chuyện rất nhỏ thôi, Nhạc Chức chỉ muốn giữ muội muội lại ngủ ở chỗ này thôi, nhưng nàng lại bỗng nhiên nổi giận.
Giận vì Nhạc Chức thanh tâm quả dục trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.
Nhạc Chức ngu ngốc đến mấy cũng phát hiện không hợp lý, ngữ khí mềm đi không ít: "Nào nào lại làm sao thế này?"
Lý Chiêu không nói gì, ủy khuất cắn cắn môi.
"Thân thể lại khó chịu à?" Nhạc Chức đứng dậy đi đến trước mặt nàng lo lắng hỏi.
"Ừa.
Khó chịu." Lý Chiêu kéo tay Nhạc Chức bỗng nhiên tăng tốc bước tới long sàng.
Khó chịu, rất khó chịu, khó chịu muốn làm gì đó.
Nàng không nỡ làm gì đó với Nhạc Chức thật, chỉ muốn xem thử Nhạc Chức có phải thật sự tâm lặng như nước trong mọi hoàn cảnh không.
Đảo mắt đến trước giường.
"Là muốn chân khí sao? Đi vào đây làm gì? Ở đâu mà chẳng --" Nhạc Chức đang nói chuyện, tiểu hoàng đế bỗng ấn ngã nàng xuống giường đè lên.
"Không phải.
Muốn nàng." Lý Chiêu cưỡi lên người Nhạc Chức, khóe môi cong lên, cởi y phục: "Nếu tiên sư muốn ở bên ngoài cũng không phải là không thể.
Chỗ càng rộng rãi thì trẫm càng thi triển tốt hơn!"
"Có phải nàng ăn nhầm cái gì rồi không?" Nhạc Chức nhẹ nhàng ngồi dậy, tiểu hoàng đế vẫn còn trong ngực nàng.
"Nàng mới ăn nhầm ấy!" Lý Chiêu nâng mặt Nhạc Chức, gặm mấy cái liên tiếp vào môi nàng cho hả giận, sau đó vụng về xé y phục Nhạc Chức.
Nhạc Chức có hơi sợ, một tay vịn tiểu hoàng đế để nàng không ngã, một tay kéo xiêm y của mình thật chặt: "Đây là bị thần kinh à? Hiệu quả của nhân sâm còn chưa tiêu hết sao?"
"Thần kinh?" Lý Chiêu càng ủy khuất: "Ta muốn ngủ với người ta yêu là bị thần kinh?" Lòng chua xót ủy khuất hoàn toàn hóa thành phẫn nộ, nàng càng dùng sức xé rách y phục Nhạc Chức, bờ môi cũng dán lên chiếc cổ lành lạnh của Nhạc Chức.
Nhạc Chức không giãy dụa, hai cánh tay ôm đùi của nàng, không tốn chút sức nào bế người lên thả nhẹ nhàng xuống đất.
"Đừng nghịch nữa, sách còn chưa xem xong đâu." Không còn lại bao nhiêu, đêm nay là có thể xem hết.
Trong nội tâm nàng lo lắng ngày càng nặng, nếu đạo sĩ điên mà không ghi lại biện pháp thì làm sao bây giờ a!
Lý Chiêu vừa xuống đất lại nhào vào trong ngực Nhạc Chức, muốn đẩy nàng về lại giường, nhưng có dùng sức thế nào đều vô dụng.
Nhạc Chức sừng sững bất động như một tòa núi lớn, nàng đạp chân đẩy tay cũng vô dụng, tràng diện dần dần có chút giống như đấu vật.
Đẩy không ngã thì đẩy không ngã, đứng cũng được vậy! Lý Chiêu hôn Nhạc Chức, tay trái ôm eo của nàng, tay phải chụp lên ngực của nàng, theo bản năng dùng hết khả năng trêu chọc mỗi tấc da thịt của Nhạc Chức.
Nàng đang hôn, bỗng nhiên nằm lên đầu vai Nhạc Chức khóc tức tưởi: "Nhạc Chức, có phải là ta tự mình đa tình không?"
Nhạc Chức ôm chặt tiểu hoàng đế vào trong ngực, trong lòng thầm nói: Không phải.
Tiểu hoàng đế ở trước mặt nàng cực kì thích khóc, lúc đầu nàng không có cảm giác gì, bây giờ lại ngày càng đau lòng, nàng chưa từng thấy tiểu hoàng đế khóc trước mặt ai bao giờ.
"Nàng không thích ta cũng không sao, ta thích nàng là đủ rồi." Lý Chiêu càng khóc càng thương tâm, nàng ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ nhìn Nhạc Chức nói: "Nàng hung dữ với ta la hét ta cũng không sao, nhưng đừng làm ta hiểu lầm, ôm lấy hi vọng không nên có.
Có được không?" Như vậy sẽ chỉ tăng thêm mất mát và đau khổ cho nàng.
Lòng Nhạc Chức bỗng dâng lên một xúc động, một xúc động tình nguyện không làm thần tiên chứ không muốn thấy tiểu hoàng đế phải đau lòng.
Nàng muốn vội vàng đáp lại tiểu hoàng đế, nói rõ ràng vào tai từng chữ: Nàng không tự mình đa tình.
Ta thích nàng, rất thích rất thích, thích đến mức nguyện từ bỏ sở thích của riêng ta.
Tiên tịch có thể trả lại không nhỉ? Nàng rất muốn hỏi Linh Âm tỷ tỷ.
Nhạc Chức suy nghĩ rất nhiều trong lòng, cuối cùng lại không nói gì, chỉ dịu dàng ôm