Khố Địch thị vội hỏi: "Con ra đây thì hay lắm! Con nói cho bà mai này nghe đi, con đến phủ Đô Úy làm cái gì? Cô có phải đã từng nói chuyện này với con rồi?" Nói rồi định kéo Lưu Ly.
Lưu Ly vội lùi một bước, quỳ xuống đất phịch một tiếng, cúi đầu thưa: "Cô, việc này xin nghe Lưu Ly nói một lời!"
Khố Địch thị ngẩn người, nhíu mày nói: "Cháu gái ngoan, con làm gì thế này?"
Lưu Ly ngay ngắn hành lễ với bà ta, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu mới ngẩng lên nói: "Tấm lòng của cô con vô cùng cảm kích, thế nhưng Lưu Ly bạc mệnh, gặp phải chuyện hôm nay, nếu đúng như lời quan mai này nói, đưa lên công đường, Lưu Ly chỉ e rước họa về cho nhà Khố Địch, lại còn khiến cho phủ Hà Đông công, phủ Bùi Đô Úy mất hết thể diện, gia tộc họ Bùi danh tiếng lừng lẫy cỡ nào, nếu như vì chuyện giành một tiểu thiếp mà gióng trống công đường, há chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ hay sao? Đến lúc đó quan mai và cô, hai người ăn nói thế nào với hai nhà họ Bùi?"
Khố Địch thị và bà mai kia nhất thời nghẹn lời.
Lúc nãy họ đang tức giận nên không muốn bị thua thiệt, dựa vào địa vị của hai phủ, ngày trước nếu gặp phải chút chuyện nhỏ này, chỉ cần gửi một tấm thiệp đến huyện nha Trường An là xong.
Nhưng lần này nếu như hai phủ đối đầu, đúng như Lưu Ly nói, danh tiếng nhà họ Bùi còn gì nữa? Phủ Hà Đông công và phủ Bùi Đô Úy tuy là họ hàng xa, nhưng dù sao cũng cùng chung họ Bùi, anh em trong cùng một họ vì tranh giành một nữ nhân người Hồ kiện đến công đường...!Nếu thực sự mọi việc vỡ lỡ, họ làm gì còn chốn dung thân.
Thế nhưng, giờ phút này họ làm sao có thể cam tâm mà nhường một bước?
Tĩnh lặng một lúc, vẫn là Khố Địch thị lên tiếng trước: "Thế con nói giờ phải làm sao?"
Lưu Ly vẫn quỳ trên đất, dùng tay áo che đi cây kéo giấu trong tay, ra sức đâm một chút vào cổ tay mình, lúc ngước mặt lên, đôi mắt đã rưng rưng, sắc mặt bi thương: "Chuyện hôm nay không thể trách cô và quan mai phu nhân được, chỉ trách Lưu Ly vô phúc, đã không giúp cha mẹ bớt lo mà còn đem phiền phức đến cho nhà, nếu còn cố ý trèo cao thì thật là chết cũng không chuộc hết tội lỗi.
Vậy nên, Lưu Ly thấy mình không phải là người may mắn, không đáng được ưu ái như thế!"
Lời này quả thực đã nói lên tiếng lòng của Tào thị, lập tức gật đầu nói: "Lời này thực có lý, mà hơn nữa, nhà Khố Địch đây cũng chẳng phải chỉ có một cô con gái..." Nói rồi ra hiệu cho tỳ nữ đang trông chừng ở phòng của San Hô.
Khố Địch thị giận không có chỗ trút, gào lên: "Câm mồm!" Tào thị ngây người, không dám nói nữa, vô cùng tức tối.
Lưu Ly cúi thấp đầu nói: "Mẹ kế nói chẳng sai, Lưu Ly quả thực là bạc mệnh không may.
Nếu chỉ vì một Lưu Ly nhỏ nhoi mà khiến hai phủ nảy sinh hiềm khích, thì được chẳng bằng mất! Nay sính lễ của hai phủ của đã vào cửa, cho dù cha của Lưu Ly có nhà cũng chẳng dám chọn ai bỏ ai.
Chọn nhà nào thì Lưu Ly cũng là gả cho hào môn hưởng phúc, nhưng họ Khố Địch phải làm sao đây? Lại nói đến thanh danh của hai phủ, thể diện của họ Bùi thì thế nào!"
Khố Địch thị và Hà thị nhìn nhau, ai nấy cũng quay đầu, quả thật sính lễ hai nhà đều đã qua cửa, dù Lưu Ly có chọn nhà nào thì thanh danh của nhà còn lại cũng sẽ không dễ nghe, hơn nữa có chọn thế nào thì đối với nhà Khố Địch cũng đều không hay!
Hà thị hơi hối hận vì lúc nãy mình nói năng quá đáng, Khố Địch thị lại càng rối rắm: hôm qua lúc nhận được tin tức, mình chỉ nghĩ đến khó khăn lắm mới có đứa cháu gái làm trợ thủ, ít ra còn có thể chống chọi được với Hách thị kia, sao có thể giữa đường còn bị nhà khác phá rối chứ? Thế nên bà ta vội vã mang sính lễ đến mà không hề nói với Bùi Đô Úy chuyện này, lỡ như làm lớn chuyện, Lưu Ly không chọn nhà mình thì chẳng qua là mất cái thể diện, nhưng nếu Lưu Ly chọn gả vào nhà mình rồi đắc tội với phủ Hà Đông công, chỉ e Bùi Đô Úy không tha cho bà ta! Ông ta xem trọng danh tiếng của họ Bùi đến mức nào bà ta còn không rõ hay sao?
Lưu Ly lại hành lễ, ngẩng đầu chậm rãi nói: "Sính lễ của hai phủ mang đến Lưu Ly không dám nhận.
Xin hai vị minh giám, không phải Lưu Ly làm bộ làm tịch, mà là con phúc mỏng mệnh bạc, chưa gả vào hào môn mà đã gây ra họa, chẳng ôm nổi giấc mộng làm quý nhân!"
Khố Địch thị và Hà thị thả lỏng tâm tình giống như người chết đuối vớ được cọng rơm: theo như tình hình ngày hôm nay thì đây quả thật là một cách để không bị mất mặt, có điều không biết mai này đối phương có xuất chiêu gì để cướp người nữa hay không?
Lưu Ly nhìn sắc mặt của họ, trong lòng âm thầm tính toán, giọng nói càng thêm dứt khoát: "Để tránh miệng lưỡi thiên hạ về sau ảnh hưởng đến tiếng thơm của hai phủ, giờ đây Lưu Ly xin thề, đời này kiếp này, tuyệt đối không gả vào hai phủ làm thiếp! Nếu vi phạm lời thề trời không dung đất không tha, kết cục sẽ giống như búi tóc này!" Nói rồi, nàng nhấc tay phải lên để lộ cây kéo giấu trong tay áo, tay trái tháo búi tóc xuống, cắt một phát.
Nhìn thấy búi tóc màu nâu rơi xuống đất, mấy người Khố Địch thị biến sắc, thân thể da tóc là của cha mẹ, cắt tóc cũng giống như tự vẫn, đây chẳng phải chuyện giỡn chơi! Khố Địch thị hô: "Con làm gì vậy?" Tiểu Đàn đứng phía sau đã chạy lên trước, giật lấy cây kéo trong tay Lưu Ly.
Lưu Ly thở dài một hơi, cúi đầu lấy tay áo che mặt, hai vai hơi run run.
Dù rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý cho tiết mục hôm nay, nhưng tự hạ thấp bản thân một cách hùng