"Yên Nương, ngươi nghe ta nói, mới vừa rồi Trương thần y đã chỉ cho ta một vị thần y có thể khởi tử hồi sinh, chỉ cần ta cầu được nàng cứu giúp, muội muội tất nhiên không có việc gì." Thanh Đại nhất thời nước mắt rơi như mưa, trên mặt son phấn trộn nước mắt chảy thành từng dòng phấn, đôi tay gắt gao mà túm chặt ống tay áo nữ tử trung niên kia, "Yên Nương, chỉ cần cho ta cơ hội đi tìm thần y, ta liền đáp ứng...đáp ứng đi theo Trương đại lang..."
Yên Nương quả nhiên dừng bước chân, liếc nhìn Thanh Đại một cái, chợt nói: "Mặc kệ Tử Tự sống hay chết, ngươi sau khi tìm thần y phải đến nghe ta an bài."
"Ta đáp ứng, ta đáp ứng." Thanh Đại như sợ Yên Nương đổi ý, vội vã gật đầu.
Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ ra, vị Trương thần y kia là y sinh ngày hôm trước gặp qua ở Chu gia trang, nghe ý tứ trong lời Thanh Đại, vị "thần y" trong miệng Trương thần y kia chỉ sợ chính là nàng.
Vô luận Đường triều mở mang cỡ nào, một đích nữ danh môn cùng kỹ nữ giao tiếp đều không tốt cho thanh danh, chỉ là Nhiễm Nhan hiện tại cũng bất chấp chuyện này, nàng yêu cầu sống sót thì không thể tùy ý để người khác bài bố.
Nghĩ đến mục đích này, sau khi Nhiễm Nhan công đạo Vãn Lục không được lộ diện, cắn răng một cái, bước ra từ hẻm tối.
Đám người kia tựa hồ không dự đoán được vậy mà có người nghe lén, sắc mặt không khỏi xấu đi, Yên Nương đảo mắt qua mấy đại hán, làm cho bọn họ không cần hành động thiếu suy nghĩ. Rốt cuộc, niên đại này cũng không phải đang hỗn loạn, không thể đả thương hay giết người lung tung.
Nhiễm Nhan biết vậy nên mới dám trực tiếp xông ra.
"Ta có thể cứu nàng." Nhiễm Nhan hướng Thanh Đại cùng Yên Nương, ánh mắt dừng ở trên mặt Yên Nương một lát, "Không những có thể cứu nàng, còn có thể cứu ngươi."
Tất cả mọi người ngơ ngẩn, một nữ tử bỗng nhiên xông ra từ trong hẻm tối, lại còn há mồm liền nói như vậy.
"Ngươi có phải khoảng thời gian trước phát hiện hạ âm chợt sinh dị vật, bài tiết đau đớn, còn có xuất huyết?" thanh âm Nhiễm Nhan bằng phẳng mà trấn định, không e dè, lại làm cho mấy người từng trải chuyện phong nguyệt kia mặt đỏ tai hồng.
Yên Nương mặt đầy son phấn cũng hơi biến sắc, trong mắt tràn đầy kinh dị, bởi vì những gì Nhiễm Nhan mới vừa nói, đúng là có phát sinh trên người nàng, cũng để y sinh trong kỹ quán xem qua, uống thuốc, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
"Ngài có phải nhận thức Trương thần y?" Thanh Đại trong lòng mơ hồ suy đoán ra Nhiễm Nhan thân phận, lại cảm thấy hẳn là sẽ không trùng hợp đến thế.
"Từng gặp mặt một lần." Nhiễm Nhan nói như thế, đã xác nhận Thanh Đại ý tưởng.
Thanh Đại sửng sốt một chút, chợt thịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Nhiễm Nhan, nước mắt vừa ngưng giờ lại giàn dụa, "Trời còn thương, thấy mệnh muội muội ta không nên tuyệt, cầu thần y cứu nàng, vô luận trả giá đại giới gì, Thanh Đại sẽ không tiếc"
"Ngươi nếu nguyện ý để ta trị liệu, ta tự nhiên sẽ không thoái thác, chẩn kim hai mươi lượng, một nửa lúc khám, một nửa để sau khi lành bệnh, chắc giá." Nhiễm Nhan nói, lập tức đi đến trước cái giá, giơ tay nhấc lên tấm chăn mỏng, đập vào mắt là một gương mặt đầy mụn rộp đỏ, rậm rạp đến ghê người, có mấy cái mụn đỏ đã thối rữa lên mủ, đến nỗi mấy đại hán nâng giá cũng hoảng thần, tay không khỏi run lên, làm cái giá cũng run lên một chút.
Nhiễm Nhan phảng phất giống như không cảm thấy, cẩn thận mà quan sát bệnh tình của nữ tử này.
Từ ngũ quan phán đoán, nữ tử này ngoại hình tất nhiên không tầm thường, dáng người phập phồng quyến rũ, là cái vưu vật có thể làm nam nhân nhận biết tư vị tiêu hồn lạc phách.
"Như thế nào?" Nhiễm Nhan lại đem chăn đắp lên, ngược lại hỏi Thanh Đại vẫn còn quỳ trên mặt đất.
"Nguyện ý, tất nhiên là nguyện ý" Thanh Đại liền như người chết đuối, bắt được một vật, không cần quản nó là ván gỗ trôi hay là rơm rạ.
"Nàng bị nặng như vậy, thật sự còn có thể cứu chữa?" Yên Nương cũng rất muốn biết y thuật Nhiễm Nhan đến tột cùng là như thế nào, nàng gần đây trên người cũng nổi lên rất nhiều mụn đỏ, thấy hình dạng kia của Tử Tự không khỏi e ngại từ đáy lòng.
"Nhiễm phải chứng bệnh này, nhẹ thì tổn hại tinhthần, phá nguyên khí, tổn thương nguyên thần, nên thể xác và tinh thần mỏi mệt,nặng thì mắt lở loét, mũi đổ nát, da thịt phồng dộp mưng mủ, nguy hiểm đến tánhmạng." Nhiễm Nhan một bên xem xét mẩn mụn đỏ trên người Tử Tự, một bên nói:"Trên người nàng tuy rằng có chút thối rữa, bất quá xem tình hình này, còn khôngtính quá trễ."
Kiểm tra xong Nhiễm Nhan đứng dậy, ánh mắt dừng ở cánh tay Yên Nương, bổ sung mộtcâu, "Tình huống của ngươi còn tốt hơn nhiều."
Nhiễm Nhan nói Yên Nương tình huống tốt hơn nhiều cũng không chỉ có ý là nàng bệnhtình còn nhẹ. Thông qua chuyện vừa rồi, Nhiễm