Tả Quý bây giờ có tránh cũng không tránh nổi, đành liều thôi, có điều bề ngoài vẫn mang phong phạm cao thủ võ lâm, lâm nguy không loạn, xét về mặt dấu dốt thì ông ta đúng là đáng vinh danh cao thủ thật:
– Được, để ta xem.
Vươn ba ngón tay khô gầy ra, lấy ngón giữa định vị, ngón chỏ và ngón vô danh lúc đó mới khẽ đặt xuống, hít nhẹ một hơi, hai mắt khép hờ, ngưng thần chẩn mạch, chòm râu hoa râm phơ phất, trông như lão thần tiên. Tả Thiếu Dương ngưỡng mộ cha vô cùng, bằng vào bản lĩnh này, cha không đi xem tướng lừa tiền quá phí, hành y đúng là làm sai nghề, chả trách không khá lên nổi.
Tả Thiếu Dương không hi vọng gì vào cha mình, cân nhắc mọi khả năng có thể, cùng chi tiết mình có thể chưa chú ý, dựa vào hệ thống lý luận y khoa để suy đoán.
Tả Quý đối với bệnh cảm ngoại rất có kinh nghiệm, người ngoài tặng ông ngoại hiệu Quế Chi lang trung cơ mà, mỉm cười nói:
– Mở miệng ra để lão phu xem lưỡi.
Tả Thiếu Dương ngạc nhiên, vì y nghe ra cha mình rất tự tin, tiếp đó nghe cha nói:
– Ông bị thái dương thương hàn, do gió lạnh gây cảm, không sao, uống vài thang thuốc là khỏi.
Nghe tới đó thì bổ ngửa, vì khám bệnh cho mười người thì cha y nói câu này tới tám lần.
Diêu lão hán bệnh lâu năm, biết phần nào gọi là thái dương thương hàn, không tin:
– Chỉ đơn giản vậy thôi à?
Tả Quý cười trêu:
– Hả, thấy bệnh nhẹ nên không thoải mái sao?
– Ha ha, lúc nãy tiểu lang trung cũng nói với lão phu như vậy, ông đi nhà xí nên không biết, có điều nhi tử ông nói lúng túng, điệu bộ nghi ngờ, lão phu không yên tâm, không ngờ cậu ta nói cũng chuẩn lắm.
Tả Quý nhìn sang nhi tử, hỏi:
– Sao bệnh này mà cũng không nhìn ra?
Tả Thiếu Dương ngập ngừng:
– Cha, lão bá này nói, bệnh của ông ấy … rất lâu rồi.
Vốn định nói rằng ba năm rồi, lại thấy không ổn, nếu cha đã phán là thái dương thương hàn, mình nói thế, sợ cha do dự, thế thì phiền toái, làm người ta chê cười.
Tả Quý ung dung hỏi tiếp:
– Thời gian dài gì sao? Ai nói lâu thì không phải thái dương thương hàn.
– Chuyện này … vì thế mà con không chắc.
– Nói cho ta xem, con bắt thấy mạch gì, nhìn lưỡi ra sao?
Tả Quý nghe nhi tử nói xong, vuốt râu nói:
– Thế không phải là hiện tượng thái dương thương hàn thì là cái gì? Nhìn lưỡi chưa chuẩn, xem lại đi, ra ngoài cửa nhìn cho rõ.
Tả Thiếu Dương nghi hoặc mời Diêu lão hán ra ngoài đại môn, xem kỹ, trước đó vì ánh sáng trong nhà không tốt nên mới không nhìn ra, lưỡi hơi tím, rõ ràng là hàn khí ứ tệ lâu ngày, đúng như người bệnh nói, là do bệnh lâu mà ra.
Chẳng lẽ, trên đời có thứ cảm ngoại tới ba năm không khỏ? Tả Thiếu Dương thấy đầu óc loạn tùng phèo hết cả.
Lâu rồi mới lên mặt được với nhi tử, thật là đúng dịp, nhi tử ỷ học được bản lĩnh cho nên không chuyên tâm hành y, đầu óc cứ nghĩ chuyện đâu đâu, ông buồn phiền lắm song đọc bài vè của lão thần tiên dạy cho nhi tử, ông hiểu rằng nhi tử chỉ cần không kiêu ngạo, sẽ tiến xa hơn mình nhiều, Tả gia có ngày nở mày nở mặt, bài học hôm nay hi vọng đưa nhi tử quay về chính đạo.
Tả Quý lừ mặt hừm một tiếng:
– Hiện giờ đã nhìn ra bệnh gì chưa?
Tả Thiếu Dương ngượng ngùng:
– Dạ, là thái dương thương hàn.
– Nên dùng thuốc gì?
– Canh ma hoàng ạ.
– Ừm.
Tả Quý gật đầu, cho dù ông ta cho nhi tử khám bệnh, nhưng không cho kê đơn, tự lấy giấy bút viết đơn thuốc. Trong Ma hoàng thang thì ma hoàng dùng nhiều hơn quế chi, nhưng Tả Quý không cần biết trắng đen phải trái gì hết, cứ cho quế chi ở vị trí thứ nhất.
Diêu lão hán xem phương thuốc xong, ngạc nhiên:
– Tả lang trung, chỉ đơn giản vài vị thuốc mà trị được bệnh ba năm của lão phu à?
– Thuốc không quan trọng ít nhiều, quan trọng ở chuẩn hay không chuẩn.
Diêu lão hán chủ yếu bị thuyết phục bởi vẻ vững vàng như nắm càn khôn trong tay này của Tả Quý:
– Được, vậy uống trà xong ta tới Quý Chi Đường bốc mấy thang về uống … Tang chưởng quầy, tiền trà cha con Tả lang trung là bao nhiêu, lão phu trả.
Tang phụ nãy giờ cũng xách ấm đồng đứng xem náo nhiệt, trả lời ngay:
– Mỗi chén 5 đồng, tổng cộng là 10 đồng.
Diêu lão hán đang lấy túi tiền, nghe vậy giật mình:
– Gì? 10 đồng, không phải mỗi chén trà 2 đồng à?
– Hai vị đó uống Mông đính vạn xuân ngân diệp.
Diêu lão hán cười khổ
chỉ Tả Quý:
– Giỏi cho Tả lang trung, nghèo tới .. Ài, còn uống vạn xuân diệp, đúng là …
Tả Quý cười đắc ý lắm:
– Đại lang nhà lão phu hiếu kính cha, hôm qua nó mua một bánh Mông đính vạn xuân ngân diệp còn chưa uống, hôm nay tới đây tiện thể uống thử, vốn không tính mượn ông trả, ha ha, nếu chê đắt, lão phu tự trả là được.
– Không, lời đã nói ra sao có thể thu lại, ông trả khác gì tát vào mặt ta, để ta trả.
Diêu lão hán lấy ra mười đồng đưa cho Tang phụ:
Tang phụ cũng khá biết ăn nói nên quán trà mới luôn đông khách:
– Tả lang trung y thuật cao minh, kê đơn cho ông, đảm bảo thuốc tới bệnh trừ. Nghĩ mà xem, ba năm không chữa hết bệnh, người ta trị cho, trả tiền hai chén trà thôi là lãi lớn rồi.
Mọi người xung quanh đều cười.
Chúc lão hán hơi xót của, ông ta buôn bán vặt thôi, 10 đồng là 5 ngày uống trà của ông ta rồi, nghe Tang phụ nói mát mẻ, phản kích:
– Tang lão hán nói đúng, Tả lang trung y thuật cao minh, nghe nói tiểu lang trung còn giúp Chúc lão quỷ bào chế thuốc, sửa nhà kho, sau này vinh hoa chưa nói, nhưng chắc chắn hơn cái quán trà rách này rồi. Tam nha đầu và tiểu lang trung lại là trai tài gái sắc, hết sức xứng đôi, ông còn không mau kết thân, đợi cái gì nữa? Tam nha đầu đã mười sáu mười bảy rồi, không ít tuổi nữa, nên kiếm người gả đi thôi …
Tang Tiểu Muội nãy giờ thập thò bên cửa bếp nghe lén, chợt nghe lời này tức thì tim đập thình thịch, rụt đầu ngay lại, hai tay ôm ngực, sợ tim nhảy ra ngoài.
Thình lình có giọng lạnh băng chua ngoa nói:
– Tam nha đầu nhà ta đã hứa gả cho người ta rồi.
Người nói là Tang mẫu, Chúc Dược Quỹ ngạc nhiên:
– Tam nha đầu hứa gả rồi sao, nhà ai thế?
Tả Thiếu Dương ngỡ ngàng, tim như bị chích một cái, Tang Tiểu Muội càng như bị sét đánh, đang đứng dựa bên tường, nhũn người, bịch xuống đất.
Tang mẫu toét miệng cười rõ tươi:
– Tất nhiên là nhà có trạch viện có ruộng đồng, có nô bộc rồi, chẳng lẽ đi gả cho cái nhà nghèo rớt ngay cả nhà đàng hoàng cũng không có để chịu tội à?
Tang phụ hoảng hồn, giật bà ta lại:
– Bà nương này nói gì đó, vào nhà, vào nhà.
Tang mẫu bĩu môi cười nhạt, nợ tiền người ta, bây giờ còn tính cưới nữ nhi người ta, tính quịt nợ hả? Không có cửa đâu. Vốn bà ta còn khá ưa Tả Thiếu Dương, chỉ mỗi tội nhà nghèo quá nên không đồng ý hôn sự này, song trải qua chuyện ngày hôm qua, giờ Tả gia trong mắt bà ta không khác gì phường trộm cướp hết, đã thế lại còn dám ngang nhiên bàn chuyện cưới nữ nhi bà ta ở đây, định cướp trắng 5 lượng bạc đó hả? Không có cửa! Nhất thời không nhịn được mới buột miệng.
Tả Quý nghe lời Tang mẫu nói vốn thấy thiếu tự nhiên, quay sang nhìn bà ta, nhưng bà ta hoàn toàn không nhìn về phía mình, hiển nhiên không phải cố ý nói mình, vả lại huyện Thạch Kính này thiếu gì người thuê nhà ở, không cần mẫn cảm như thế.
Tang mẫu bị trượng phu mắng tỉnh người, tự biết mình giật quá mất khôn, cười bồi:
– Tiểu lang trung là long phụng giữ bầy người, sau này tiền đồ vô hạn, nha đầu nhà này sao dám trèo cao.
Tuy Tang mẫu cố vớt vát, Tả Quỹ vẫn cảm thấy khó chịu, hứng trí vừa xong cũng mất hết, đứng dậy chắp tay nói:
– Thời gian không còn sớm nữa, lão phu phải về, chư vị muốn xem bệnh, có thể tới Quý Chi Đường, cáo từ.
Nói xong đi luôn.
Tả Thiếu Dương ngần ngừ, chào hỏi mấy trưởng bối xung quanh rồi cũng đi theo, trong đầu vẫn lẩn quẩn câu hỏi “Tiểu Muội đã hứa gả cho người ta rồi sao?”, xua thế nào cũng không đi.
Đám đông xem náo nhiệt xung quanh cũng trở về bàn, không khí trầm hẳn xuống.