Đại Đường Tiểu Lang Trung

Không Đáng Một Đồng (2)


trước sau

Nghê đại phu hết sức nghiêm túc, nói chắc nịch:

– Tiểu lang trung có lòng rồi, lão hủ tự biết mình làm gì.

– Trước đó ta cũng nói rồi, phương thuốc này nói ra không đáng giá một đồng, ta nói thật lòng đấy, nó không phải cái gì cao siêu.

Nghê đại phu xua tay:

– Y thuật vốn là thế, dù bệnh nan y nguy cấp, người biết chữa không cần tốn hơi sức cũng chữa được, không biết cách chữa thì có nghĩ vỡ đầu cũng không ăn thua, khác nhau đôi khi chỉ là vị thuốc nhỏ. Giống như tờ giấy, chọc thủng rồi chẳng là gì hết, không chọc thủng ra thì hoàn toàn khác. Nếu cậu không nói, lão hủ không biết vẫn hoàn không biết, không trị được vẫn hoàn không trị được, lấy 50 mẫu ruộng phá vỡ tầng giấy này là hoàn toàn xứng đáng.

Tả Quý vuốt râu cười:

– Nghê đại phu nói đúng, lang băm, lương y, đơn tốt, đơn xấu chỉ cách nhau một chút thôi.

Tả Thiếu Dương khẽ gật đầu.

Nghê đại phu biết chuyện thành rồi, lấy ra hai tờ văn khế:

– Đây là văn khế chuyển nhượng, hai bản, một bản lão hủ đã đóng dấu bỉ đường, chỉ cần con dấu quý đường là được.

Tả Quý nhận lấy xem, thấy nhi tử không có ý kiến gì nữa liền đóng dấu vào.

Bạch Chỉ Hàn ở bên nhìn mà hâm mộ, nhà nàng cũng chẳng khó khăn vô cùng, bây giờ ngoại tổ phụ bệnh nguy, nếu có mệnh hệ gì, nguồn kinh tế duy nhất trong nhà cũng đoạn tuyệt, nàng thì dễ rồi, muốn dung mạo có dung mạo, muốn thân phận có thân phận. Đừng nói ở huyện thành xa xôi này, thậm chí rất nhiều công tử kinh thành có ý với nàng, nếu Cù gia không đóng cửa tạ khách thì ngày nào cũng có người tới mai mối.

Song nếu nàng gả đi rồi thì mọi chuyện không còn do mình định đoạt được nữa, lúc đó tổ mẫu, cữu mẫu và Long thẩm sẽ ra sao? Nghĩ tới đó chỉ thấy tương lai bao phủ một màu u tối, đôi mắt đẹp u buồn nhìn xa xăm ra bầu trời âm u.

Có điều chỉ là thoáng chốc, Bạch Chỉ Hàn nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn ngoại công nằm thiêm thiếp trên giường, nàng không cho phép bản thân được mềm yếu, bây giờ là lúc trong nhà cần nàng nhất.

Tả Thiếu Dương về quầy thuốc, viết phương thuốc ra đưa cho Nghê đại phu xem.

– Đây là thông mạch tứ nghịch thang mà, lão hủ cũng cho khuyển tử dùng phương thuốc này mà không hiệu quả.

Tả Thiếu Dương mỉm cười chỉ:

– Nghê đại phu xem chỗ này.

– Hả phụ tử 30 miếng, hôm đó An quan y cũng nói cậu dùng 30 miếng phụ tử sắc thuốc cho khuyển tử, lão phu không tin, vậy là thật sao?

Nghê đại phu không dám tin, chuyện ngày hôm đó vì bận rộn việc nhà mà ông không có thời gian cân nhắc tới nó:

– Nếu không đúng là thật, đệ đệ ông cũng không thoát nạn được.

Nghê đại phu sững sờ, 8 miếng ô đầu không trúng độc, ông có thể chấp nhận, nhưng tận 30 miệng phụ tử, quá khó tin lại không thể không tin, nếu không chỉ có thể giải thích Tả gia mua chuộc Tiền huyện lệnh, An y quan, Thang bác sĩ để chứng minh đệ đệ mình vô tội, chỉ nghĩ thôi ông ta đã bật cười:

– Bội phục, bội phục, tiểu lang trung cậu có thể bào chế phụ tử tới mức này, lão hủ không biết nói gì ngoài chữ phục nữa rồi.

Tả Thiếu Dương đứng dậy đáp lễ:

– Nghê đại phu quá khen.

Nghê đại phu xoa đầu nhi tử, hài lòng:

– Biết được hiệu dụng của ô đầu phụ tử do quý đường bào chế, từ nay rất nhiều phương thuốc của lão phu có thể phát huy tối đa tác dụng của nó, ha ha ha, lão hủ đã nói mà, tính ra thì kinh nghiệm này giá trị ngàn vàng, đa tạ Tả lang trung chịu chuyển nhượng, lão hủ thấy mình hôm nay thu được món hời rồi.

Sự khoáng đạt của Nghê đại phu khiến Tả Thiếu Dương có thiện cảm hơn nhiều, dặn thêm:

– Nghê đại phu nhớ chú ý một điểm, lượng dược liệu nên khống chế tùy theo bệnh mà gia giảm, ngoài ra phải đun riêng trước một canh giờ. Không thể quá lâu nếu không tổn hại tới dược liệu, còn quá ít sẽ không trừ hết được độc tình.

– Lão hủ nhớ rồi, đa tạ tiểu lang trung nhắc nhở.

Nghê đại phu vén áo bào đứng dậy:

– Quý đường bận rộn, lão hủ không làm phiền nữa, quản gia của ta sẽ dẫn các vị đi ra ngoài thành xem ruộng, lão hủ xin cáo tử.

Cha con Tả Quý ra tận cửa tiễn chân.

Tả Quý không hứng thú với chuyện đồng áng, ông coi mình là dòng dõi thư hương, mở hiệu thuốc kiếm ăn là bất đắc dĩ rồi, nếu còn ra đồng làm việc, chân lấm tay bùn
thì mất mặt.

Tả Thiếu Dương thì khác vì y trước đó có ý trồng thuốc, giờ có thêm số ruộng này, biết đâu thích hợp thì đỡ tốn công khai hoang, liền theo Nghê quản gia rời thành/

Huyện thành tuy không lớn, nhưng đi bộ cũng mất hết bốn mươi phút,

Tả Thiếu Dương sáng nay cũng đi vòng vòng nửa thành rồi, thế nhưng khi Nghê quản gia chỉ vị trí ruộng nhà họ thì mệt mỏi bay biến hết, nói ra cũng khéo số ruộng này gần ngay cái con suối nhỏ có chỗ đất y định khai hoang, chỉ cách vài trăm bước chân, đứng xa xa đã thấy.

50 mẫu ruộng này liền thành một mảnh, rất bằng phẳng, chỉ có chưa tới mười mẫu ruộng do mấy nông hộ ở Hà Loan thôn thuê trồng, hiện giờ là lúc nông nhàn, ngoài ruộng toàn là đống rơm cỏ chất ở đó, chẳng có ai cả, số ruộng khác thì cỏ hoang mọc lan khắp nơi, do mùa đông này tuyết rơi liên tục, nước ngập kín ruộng, lại kết thành bằng, trắng phau phau cả mảng.

Tả Thiếu Dương theo Nghê quản gia xem hết một lượt ruộng, lại tới Hà Loan thôn, tìm lý trưởng và mấy điền hộ thông báo chuyện chuyển nhượng đất, bảo với họ sau này nộp tô thay bằng nộp cho Quý Chi Đường. Mấy điền hộ chỉ vâng dạ qua loa, Tả Thiếu Dương hỏi ra mới biết, trong thôn hay tin phản quân sắp đánh tới đều thu dọn đồ chuẩn bị chạy nạn, đâu để ý tới chuyện ruộng đồng gì nữa.

Mấy câu này làm Tả thiếu Dương cảm giác tính toán của mình như có sơ hở gì đó, nhất thời không nghĩ ra sơ hở ở đâu, theo Nghê quản gia quay về thành .

Rời thôn đi ra quan đạo thì bất ngờ thấy từng đội thiết kỵ đằng xa tung vó chạy tới, mặt đất rung bần bật, vó ngựa dẫm tàn tuyết bắn tung tóe, cờ trong tay bay phần phật, khải giáp sáng loáng, đao kiếm rợp trời, ngựa đi chỉnh tế, khí thế vô địch. Tả Thiếu Dương trông mà lòng khâm phục, quả nhiên là quân của Lý Thế Dân có khác, chẳng trách không một đám phản tặc nào chống chọi nổi một hai tháng.

Thế nhưng y mừng hơi sớm rồi, đội kỵ binh khí thế nuốt trời ấy qua đi tới bộ binh, đội ngũ có phần lỏng lẻo, từ từ đi đến.

Hợp Châu địa hình hiểm trở, đường xá đều vòng vèo qua đồi núi sông suối, dù là quan đạo cũng chỉ có thể cho hai cái xe ngựa đi song song, mấy vạn đại quân trên đó kéo dài liên miên không thấy điểm cuối.

Người dân thấy binh sĩ là tránh, bất cần biết là quân triều đình hay là quân phản loại, đại đội binh sĩ như thế tới đâu cũng không phải chuyện tốt đẹp. Nghê quản gia cáo lỗi chạy mất, chỉ có mấy đứa trẻ con bạo gan cùng Tả Thiếu Dương ngô nghê lần đầu thấy đại quân là cứ đứng bên đường há mồm xem hết sức mới mẻ, tạo thành cảnh tượng khá buồn cười.

Đội quân này trai tráng ít, đa phần là thiếu niên và ông già, những khuông mặt hoặc non nớt ngơ ngác hoặc già nua tang thương, có cả người vừa đi vừa thở, thi thoảng thấy cáng hoặc là người tập tễnh vịn vai đồng đội bước đi, nếu không phải vì gươm giáo trên người họ, rất dễ nhầm đây là nhóm nạn dân.

Không có gì lạ cả, chiến loạn liên miên, trai trắng chết nhiều lắm rồi, nguồn quân không đủ chỉ đành gọi cả thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đầu, kết hợp với đám lính giá chưa được giải ngũ, tạo nên đội quân lôm côm này. Đặc biệt đây chỉ là dẹp loạn cục bộ, đối phó với đám phản quân đánh du kích trong rừng núi, còn đội quân tương đối tinh nhuệ hơn đa phần điều lên tây bắc đối phó với người Đột Quyết rồi.

Đám quan binh buổi sáng phái đi cưỡng ép mua lương thực với giá thấp hẳn là do đội ngũ này phái ra rồi, nhưng mà cho dù thế không đủ cho đội quân đông kinh khủng này ăn, Hợp Châu đâu có dư dả gì, nếu đám quân sĩ này ăn hết lương thực mua được sẽ làm gì? Rất nhiều chuyện kinh khủng người ta làm ra khi đói, Tả Thiếu Dương không dám nghĩ tiếp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện