Đại Đường Tiểu Lang Trung

Người Bệnh Không Tin, Thần Y Chịu Chết.


trước sau

Tả Thiếu Dương đang vò đầu bứt tai nghĩ cách, chẳng lẽ đi làm trướng phòng như Triệu Tam Nương bảo? Y không hẳn giỏi toán, nhưng trình độ tính toán so thời Đường này hẳn là ăn đứt, tỷ phu lại làm thư lại ở nha môn chắc giới thiệu cho vài nhà giàu không khó, cơ mà y có linh cảm cha y không chấp nhận mà muốn y kế thừa cái nghề gia truyền này.

Đang tính làm sao thuyết phục cha thì bên tai loáng thoáng có tiếng khóc lóc, mới đầu không để ý, tiếng khóc càng ngày càng gần mới ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đi bộ bên ngoài tránh đường, rồi một nhóm bảy tám người khiêng cáng đắp chăn đi qua cửa. Tả Thiếu Dương liền nhớ ra, chính là nhóm người đưa sản phụ tới Huệ Dân Đường tối qua, chăn trên cáng đắp kín, không thấy được bên dưới có cái gì, có điều nghe tiếng khóc thì không khó đoán phía dưới là sản phụ khó đẻ đó.

Chẳng lẽ sản phụ ấy chết rồi?

Thấy cha chắp tay sau lưng đi ra cửa nhìn, Tả Thiếu Dương cũng vòng qua quầy thuốc đi tới, chỉ thấy trên sàn đá có vết máu còn chưa khô, nói vậy tức là người còn chưa chết.

Tả Thiếu Dương muốn tới xem giúp, vừa dợm bước đã ngừng lại, y cũng không chắc có thể trị được ca nặng thế này, Đại chưởng quầy Huệ Dân Đường còn từng xem bệnh cho vương gia tể tướng, ông ta còn không trị nổi, một người mới ra nghề chỉ có một bụng kiến thức xuông như mình liệu có giúp được gì không?

Cứ vậy chỉ biết trơ mắt nhìn đám đông lố nhố đó khóc lóc ồn ào đi xa, Tả Quý thở dài đi vào trong, Tả Thiếu Dương đi theo, trong đầu vẫn tự động xoay chuyển mấy đơn thuốc chữa khó sinh nở, bóp chặt nắm đấm, dù mình không chữa được cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn không nỗ lực, hơn nữa tình hình còn tệ hơn được nữa hay sao?

Nghĩ tới đó liền quyết định:

- Cha, con đi xem một chút.

Không đợi Tả Quý tỏ thái độ, Tả Thiếu Dương đã chạy ù đi như một cơn gió.

Đoàn người kia đã đi xa rồi, Tả Thiếu Dương cũng không lớn tiếng gọi, chạy hết cả dãy phố, vượt lên chặn đầu, thở hào hển:

- Chư vị, vị đại tẩu này khó sinh, ta biết có người chữa được.

Đoàn người dừng lại, lão gia và một hán tử trẻ đang khóc thương tâm, nghe vậy ngừng khóc luôn, lão giả cấp bách hỏi:

- Tiểu ca vừa nói gì?

Tả Thiếu Dương giơ tay bảo họ đợi, thở đều lại mới nói:

- Hôm qua các vị đưa đại tẩu này tới Huệ Dân Đường thì ta cũng có mặt, ta biết cái thai trong bụng đã chết rồi, không ra được, nguy tới tính mạng. Nhìn tình hình thế này thì chắc Huệ Dân Đường không cứu nổi đúng không? Ta biết có người chữa được đấy.

Lão giả và hán tử trẻ nhìn nhau, lại quay đầu nhìn nam nữ phía sau, một lão bà tử mặt chuột loắt choắt vừa khóc vừa nói:

- Nghê lang trung cũng nói là không cứu được nữa thì còn ai cứu được?

Lão giả đau khổ lắc đầu:

- Đúng đó tiểu ca, cám ơn cậu có lòng, phiền cậu nhường đường.

Tả Thiếu Dương nóng nảy nói:

- Không chữa thì làm sao biết là không được, có câu còn nước còn tát, cứu người chỉ cần còn một tia hi vọng là không thể bỏ qua.

Hán tử trẻ giao cáng cho người khác đi nhanh tới bóp vai Tả Thiếu Dương, lắc lấy lắc để:

- Ai cứu được tức phụ của ta?

Tả Thiếu Dương bị hai cánh tay như hai cái gọn kìm bóm tới đau song không trách hắn, chỉ gạt tay hắn ra nói:

- Trước tiên để ta bắt mạch đã.

Đây coi như chết đuối vớ được cọc, lão giả gấp giọng nói:

- Mau, mau hạ xuống, để vị tiểu ca xem mạch.

Ván cửa đặt xuống, chăn vén lên một nửa, phụ nhân phía dưới mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch không còn chút sắc máu nào, đưa tay ra nắm cổ tay chẩn mạch, không tìm được mạch nữa rồi, đưa tay sờ mạch ở cổ, ấn xuống mới cảm giác được mạch đập, rất nhẹ, nhưng còn mạch là được rồi.

Tả Thiếu Dương cho tay vào lòng lần mò, xạ hương vẫn còn đây, cấu một miếng nhỏ, nói:

- Tách miệng cô ấy ra.

Hán tử trẻ vội bóp hàm cho phụ nhân mở miệng, Tả Thiếu Dương nhét xạ hương sống dưới lưỡi phụ nhân, bảo hán tử trẻ có thể bỏ tay ra, sau đó nhắm mặt đặt tay lên mạch cổ tay chờ đợi.

Xung quanh có khá nhiều người xem náo nhiệt tụ lại, không biết Tả Thiếu Dương làm gì, nhưng chuyện liên quan tới cứu mạng người, nên tuy mang tâm thái xem náo nhiệt song ai nấy đều tự giác không nghị luận ồn ào tránh gây ảnh hưởng.

Chừng nửa khắc, Tả Thiếu Dương đang mất dần hi vọng thì thiếu phụ rên khẽ một cái, mắt chưa mở, thều thào nói:

- .. A .. Ta ..
Ta chết rồi sao?

- Mẹ lũ trẻ, nàng ... Nàng tỉnh rồi? Nàng thấy thế nào rồi?

Hán tử trẻ cuống cà kê hỏi:

Người vây quanh lúc này mới vang lên xì xào kìm nén, có hàng xóm của Tả gia, phấn khích giới thiệu cho người khác.

Sản phụ này thai chết không ra được, nửa đêm tới Huệ Dân Đường cứu chữa không ăn thua, sáng nay rơi vào hôn mê, dùng thuốc thế nào cũng như ném đá xuống biển, hô hấp không nghe thấy nữa, mạch cũng biến mất, cho nên Nghê lang trung tuyên bố không chưa được, bảo người nhà đưa về chuẩn bị hậu sự, nửa đường xuất hiện chàng trai trẻ, không biết dùng cách gì làm cho sản phụ tỉnh lại, chẳng lẽ ông trời mở mắt rồi?

Thoáng cái chẳng biết bằng cách nào mọi người đều hỏi được ra ngọn nguồn.

Xạ hương có tác dụng chính trong thuốc cứu tỉnh người hôn mê, triều Đường đã biết dụng nó chữa bệnh, chưa khó đẻ, phá thai, trướng bụng, nhưng công dụng cứu người hôn mê phải tới thời Minh, Lý Thời Trân viết ( Bản thảo cương mục) mới có.

Cho dù cứu tỉnh thiếu phụ rồi, nhưng không có nghĩa là trị được bệnh, ít nhất khiến người ta tin lời Tả Thiếu Dương, không coi y nói sằng nữa, lão giả chắp tay thành khẩn nói:

- Xin hỏi tiểu ca, vừa rồi nói có người cứu được nhi tức của lão, có phải là tôn sư không?

Người hành y đau đầu nhất là người bệnh không tin y sinh, trung y chú trọng vọng văn vấn thiết, mang đầy sắc thái thần bí, là thứ cao siêu, trong mắt người bình thường mà nói, tuổi tác gắn liền với trình độ y thuật, tuổi càng cao thì càng nhiều kinh nghiệm, y thuật càng giỏi, người trẻ tuổi thường không ai tìm khám bệnh, nên hành nghề y thường để râu dài, ăn mặt thật cổ hủ, khuôn mặt khắc khổ thâm trầm, mục đích là để bệnh nhân tin tưởng.

Tả Thiếu Dương hiểu điều này, cho nên gật đầu:

- Chính là gia phụ.

Đồng thời trong đầu nhanh chóng tính cách che trời vượt biển xử lý chuyện này.

- A, té ra là lệnh tôn đại nhân, không biết lệnh tôn hiện ở đâu? Xin lão nhân gia thương xót, cứu nhi tức phụ của lão.

- Cha ta ở hiệu thuốc cách đây không xa, hiệu thuốc nhà ta mở, tên là Quý Chi Đường.

Một lão phụ ghé tới nói nhỏ:

- Thúc thúc, cháu từng tới Quý Chi Đường xem bệnh, lang trung họ Tả, kê đơn chẳng ra sao, lần trước cháu bị ho, nghe nói ông ta bán thuốc rẻ liền tới xem, uống mấy ngày không ăn thua, về sau dùng thuốc Nhân Thọ Đường mới hết.

- Phải đó.

Một lão hán khác cũng nói:

- Lão từng tới Quý Chi Đường rồi, bán thuốc xem bệnh thì rẻ thật, nhưng y thuật Tả lang trung không dám khen.

Tuy không nghe thấy họ nói gì nhưng từ ánh mắt bất tín nhiệm của họ, Tả Thiếu Dương đoán ra được, thái độ này y gặp nhiều rồi, không thể để tình hình xấu hơn, vội nói xen vào:

- Các vị đại thúc đại thẩm đại ca đại tỷ, các vị không biết, cha ta có nhiều phương thuốc gia truyền, có thể trị được, vừa rồi chính cha ta bảo ta mang thuốc tới cứu.

Tuy thế những người này vẫn còn do dự không quyết, bàn tán tranh cái với nhau.

Tay Tả Thiếu Dương vẫn xem mạch, thấy mạch đang mất dần, bực mình nói:

- Nếu chư vị không tin vào y thuật cha ta thì thôi, dù sao chữa bệnh có ai đảm bảo được chắc chắn, vị đại tẩu này mạng đã nguy cấp, vừa xong chỉ là tạm thời làm tỉnh lại để xem mạch thôi, chẳng bao lâu nữa sẽ hôn mê, khó lòng qua nổi đêm nay. Coi như ta lắm chuyện đi, cáo tử.

Thương xót nhìn sản phụ đau đớn lịm dần, Tả Thiếu Dương cắn răng đứng dây, chiêu lấy lui làm tiến này là cách cuối cùng rồi, người bệnh không tin tưởng, thần y cũng chịu thua.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện