Cù lão thái gia, Long thẩm, Lương thị, Miêu mẫu không ở yên trong nhà, đều ra đầu ngõ ngong ngóng đợi bọn họ, chỉ để lại Cù phu nhân ở lại trông Cù lão thái gia. Cứ mỗi lần tiếng hò reo chém giết bùng lên là lo thon thót, chỉ sợ phản quân đánh vào thành, cứ có ai chạy qua là lại hỏi tình hình, biết tin lửa ở phía ngõ Hạng Tử thấy đám Tả Thiếu Dương về thì càng đứng ngồi không yên, đến khi thấy ba người bọn họ lếch thếch đi về, hơn nữa ai cũng dính máu đền hoảng lên, chạy tới nhìn ngang ngó dọc vừa khóc vừa hỏi, lại được phen náo loạn.
Tả Thiếu Dương vào nhà đem chuyện kể vắn tắt một lượt, nói máu trên người đều là của quân địch mới trấn an được bốn phụ nhân.
Lương thị vẫn còn rơm rớm nước mắt:
– Địch rút lui rồi thì tốt, nếu không chúng đánh vào thành thì …
– Đúng vậy, đao kiếm không có mắt, dù phản quân có là quân nhân nghĩa thì thời nào binh sĩ cũng đáng sợ hết …
Cù lão thái thái cứ nắm chặt lấy tay Bạch Chỉ Hàn, trách móc:
– Cháu thật là, thân nữ nhi chạy tới chốn nguy hiểm như thế làm gì, chẳng may có làm sao thì ngoại bà sống sao được.
Mọi người đi vào Quý Chi Đường, Tả Quý cũng ngồi đó, không như mấy phụ nhân ra đường ngóng đợi, nhưng nhìn cốc trà đầy nguyên cho thấy ông cũng chẳng thản nhiên như bề ngoài.
– Cháu thấy phản quân chẳng phải hạng nhân nghĩa gì đâu.
Tả Thiếu Dương thấy chuyện này phải nói ra:
– Là sao?
Tả Quý hỏi:
– Sáng nay con đi lấy nước, gặp được Giả lão gia ở Mai Thôn, ông ấy cũng đi chạy nạn, kết quả gặp phản quân bị đuổi về.
– Thấy chưa, vậy chẳng phải là đúng rồi à? Nếu là quân khác đã xông vào chém giết cướp bóc rồi, rốt cuộc vẫn là quan quân triều đình, không giống đám thổ phỉ.
– Đúng là khác ạ, đám phản quân này còn âm hiểm hơn nhiều.
Tả Thiếu Dương lắc đầu:
– Phản quân đuổi người chạy nạn về thành, không cho chạy, ai chạy là bắn chết. Lão thúc hiệu tạp hóa đối diện nhà ta bị phản quân giết chết rồi, Giả lão gia kể tận mắt nhìn thấy ông ấy bị tên bắn xuyên đầu. Vậy nhân nghĩa chỗ nào, bọn họ sao không để cho bách tính không hề uy hiếp tới mình rời đi, mà nhất định đuổi về hoặc là giết chết?
Tả Quý đang vuốt râu tay dừng lại:
– Thật sao?
Bạch Chỉ Hàn nghe tới đây nhíu mày, chỉ thoáng suy nghĩ một cái đáp ngay:
– Là vì lương thực.
Tả Thiếu Dương thầm tán thưởng, tuy chỉ dựa vào như vậy mà kết luận thì có hơi võ đoán, song phải thừa nhận đầu óc cô nương này rất linh hoạt, cái này y phải nghĩ nửa ngày trời, mãi tới khi đi cứu hỏa mới hiểu ra, chỗ cháy gần quán trà Thanh Hương cách tường thành rất xa, tên lửa không bay tới được, vậy mà cháy lớn như thế rõ ràng có kẻ đốt. Nghe xung quanh bàn tán thì lửa cháy bắt đầu từ nhà đại hộ lan ra, không phải một nhà, mà là rất nhiều nhà, phản quân không phải là nông dân nổi dậy mà thù hận phú hộ, đốt nhà phú hộ làm gì?
Lúc ấy Tả Thiếu Dương mới đoán ra, vì lương thực, đại hộ đều tích trữ nhiều lương thảo, đó là thói quen lâu đời của dân tộc sống bằng nghề nông.
Không ngờ Bạch Chỉ Hàn chỉ nghe kể thôi mà đưa ra kết luận này, không phục cũng không được, thông minh xinh đẹp, nếu tính cách hiền dịu một chút thì hoàn mỹ rồi.
– Đúng, bọn chúng đuổi người dân về, vì lương thực trong thành không nhiều, thêm người là thêm một miệng ăn, chúng muốn bách tính và quan quân đều chết đói hết, hoặc là khiến bách tính không còn cái ăn sẽ bạo loạn, dù trường hợp nào cũng vô vàn người vô tội phải chết. Hôm nay bọn chúng đánh thành chỉ e cũng là để thu hút sự chú ý của quan binh cho đám nội gián kia thừa cơ đốt nhà phá hoại thôi.
Tả Thiếu Dương nghiến răng:
– Một đám người ngoan độc như vậy, sao có thể gọi là quân nhân nghĩa?
Cả phòng im phăng phắc, nỗi sợ bao chùm tất cả mọi người, lòng ai nấy đều nặng nề.
– Chúng ta không nên hi vọng gì vào chúng nữa, chúng đã muốn giết chúng ta thì chúng ta không thể ngồi yên đợi chúng tới. Nói tóm lại là con quyết định rồi, chỉ còn một chút hơi sức thì quyết không thể để bọn chúng phá được thành.
Tả Thiếu Dương đang vung nắm đấm nói rất khì thế thì bên cạnh có người dội cho gáo nước lạnh:
– Được rồi, ngươi có biết thế cũng chẳng
làm gì, giữ thành để cho quan binh lo, giờ đi xem bệnh cho ngoại tổ phụ của ta đi.
Nha đầu này làm người ta tức chết mà, Tả Thiếu Dương trợn mắt lên.
Thấy đôi oan gia này mở miệng ra là có xu thế cãi nhau, Tả Quý lên tiếng chặn trước:
– Trung Nhi, biết thế hẵng, giờ chuyện khẩn cấp là đi xem bệnh cho Cù lão thái gia đi, ông ấy uống thuốc xong, chứng hư thoát đã được khống chế. Cha theo đơn cũ của con, dùng thuốc thanh nhiệt khử đờm cho ông ấy uống rồi, con kiểm tra lại một lần.
– Dạ.
Tả Thiếu Dương hậm hực nhìn Bạch Chỉ Hàn một cái mới đi:
Tới phòng ngủ của Cù lão thái gia, bắt mạch thấy mạch đã chuyển biến tốt, còn tỉnh lại vẫn phải đợi một hai ngày, chưa nhanh thế được. Bạch Chỉ Hàn chú ý quan sát, tuy nàng không hiểu y thuật, song có thể từ vẻ mặt Tả Thiếu Dương đoán ra tốt xấu, thấy y không nhíu mày, đầu hơi gật, liền biết bệnh ngoại tổ phụ tốt lên rồi, lòng vui mừng lắm.
Tả Thiếu Dương dặn Cù phu nhân luôn túc trực bên giường bệnh:
– Phu nhân, bệnh tình lão thái gia cần quan sát suốt đêm, không thể có chút lơ là nào, chỉ cần phát hiện vấn đề phải gọi ta bất kỳ lúc nào.
Nói xong cáo từ ra về, quân địch không đánh vào thành nữa cũng chẳng cần ở nhờ Cù gia, về nhà cho sướng, nghĩ phải ở nhờ nhà Răng Thỏ là y không thoải mái rồi.
Lương thị vốn muốn ở lại Cù gia, dù sao nhà người ta tường dày nhà gạch, vững chắc hơn nhà gỗ của mình nhiều, quân địch chỉ tạm thời rút lui mà thôi, chẳng biết khi nào chúng lại tới. Quan trọng hơn nhi tử được ở gần Bạch Chỉ Hàn, dù đang lúc chiến tranh dầu sôi lửa bỏng, và vẫn không quên nhiệm vụ nối dõi tông đường cho Tả gia, hi vọng đôi oan gia này ở gần nhau thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Tả Thiếu Dương về nhà việc đầu tiên là đun nước tắm, người y không chỉ có máu còn có mùi khói, có mồ hôi chảy ra dính vào, nhớp nháp rất khó chịu, Bi Vàng cũng chẳng sạch sẽ hơn, có điều nó không khoái nước lắm, cứ tìm cách leo lên đầu trên đầu Tả Thiếu Dương, rất vất vả mới giữ được, rửa sạch máu ở móng vuốt.
Ngày hôm nay Bi Vàng cũng là một anh hùng, song Tả Thiếu Dương không kể sự tích oai hùng của nó, cha y không ưa bi vàng, cứ để nó đóng vai con thú nhỏ hiền lành, ham ăn ham ngủ thì tốt hơn.
Bi Vàng được tắm xong, rũ lông làm nước bắn tung tóe, quẫy đuôi đập vào mặt Tả Thiếu Dương một phát rồi chạy biến lên ổ tìm cái ăn, Tả Thiếu Dương biết nó cố ý trả thù mình, cười ha hả tiếp tục khoan khoái nhắm mắt ngâm nước nóng.
Cũng có hơi đáng tiếc, lúc nãy bảo Miêu Bội Lan tắm trước nhưng nàng không chịu, đó là ý đồ tăm tối của Tả Thiếu Dương, nhà có một cái thùng tắm này thôi, nếu Miêu Bội Lan tắm xong đến lượt y, chậc chậc, đủ tưởng tượng một hồi …
Hẳn là ông trời chướng mắt vì suy nghĩ không lành mạnh của y, cho nên Tả Thiếu Dương vừa khép mắt một chút thì có tiếng gõ cửa rầm rầm:
– Tả lang trung, Tả lang trung, có nhà không, chúng tôi tới cầu y, xin hãy mở cửa.
Miêu gia cũng đã theo Tả gia về hiệu thuốc, ở nhờ nhà Tả Thiếu Dương khiến Miêu mẫu đã phải hết sức cẩn thận rồi, nếu ở trong nhà vị quan lục phẩm, chắc mắc bệnh đau tim mất, nên cũng không ở lại, đám Nhị Tử từ khi “gây họa” ở Cù gia thì bị quản thúc chặt ché, Đại Tử cũng bị vạ lây, trẻ con bị nhốt trong nhà buồn chán, nghe có người đập cửa vội vàng chạy ra mở.
Miêu mẫu chưa kịp ngăn cản thì cửa mở ra rồi.