Tả Thiếu Dương chỉ muốn làm khó nàng thôi, nếu nàng ngần ngừ là y có cớ
mỉa mai, sau đó nếu hai bên cãi nhau thì càng tốt, y có cớ đuổi nàng về
Cù gia, thế là thoát nợ. Kế hoạch trẻ con của y không thành, làm khó
người đâu chưa thấy, bản thân đã thiệt thòi rồi, mà y có tệ thế nào cũng không tới mức bắt một cô gái rửa chân cho, đành hậm hực xua tay:
- Thôi khỏi, nước nguội rồi, không ngâm nữa.
Rồi lau chân đi giày vào leo lên thang.
Hậm hà hậm hực, về tới cái phòng nhỏ của mình, thấy chăn đệm đều được thay
mới cả rồi, phòng thì tồi tàn, vậy mà giường đệm thì tinh tươm, chẳng ăn nhập chút nào, Tả Thiếu Dương chả quan tâm, đưa tay ra vuốt ve, còn
nhắm mắt tận hưởng, phê không khác gì ngâm chân nước nóng, đương nhiên
không tính thứ nước nửa nóng nửa lạnh khi nãy, thả mình ngã bịch xuống
đống chăn, êm ái, không đau chút nào, cực kỳ thỏa mãn, có chút áy náy
nào thì cũng bay biến hết rồi.
Mở mắt ra thì thấy cái ổ của Bi
Vàng cũng được thay mới, đống vải vụn trước kia giờ đổi sang một cái gối nhỏ xinh xinh, con sóc quý tộc đang cuộn mình ngủ ngon lành với dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.
Thậm chí đến mình cũng quên mất Bi Vàng, Tả
Thiếu Dương bống thấy nản chí, cuộc đối đầu với Bạch Chỉ Hàn mới bắt đầu mà y đã thất thế rõ rồi.
Thôi nghĩ làm khỉ gì cho nặng đầu, tới đâu hay tới đó, trước tiên cứ hưởng thụ đã, nghĩ thế Tả Thiếu Dương mau chóng lột bỏ bộ y phục vừa nặng vừa cứng ra, chui vào trong cái chăn
tơ, mới đầu hơi lạnh, nhưng ấm lên rất nhanh, cứ trơn trơn là, thậm chí
Tả Thiếu Dương còn sợ mình bị trượt xuống giường, khó mà tả hết sự sung
sướng này, cái giường thời hiện đại của y cũng còn lâu mới so được.
Dưới phòng bào chế vẫn còn sáng, ngọn đèn dầu tù mù đặt trên bếp, nương theo ánh đèn nhìn thấy bọc hành lý của Bạch Chỉ Hàn đặt ở góc tường, bên
trong hẳn là y phục và chăn đệm của nàng ... Khoan, Tả Thiếu Dương ngồi
bật dậy, nói thế chẳng phải, chẳng phải mình sắp ngủ cùng phòng với một
tuyệt thế mỹ nữ rồi, nghĩ tới đó thôi tim đã đập thình thịch.
Cho dù Răng Thỏ tính tình quá cô ngạo, tính cách khó ưa, nhưng mỹ nữ thì
vẫn là mỹ nữ, chưa nói nàng còn là mỹ nữ trong số mỹ nữ nữa, chỉ tiếc
rằng cô gái đó đối xử với ai cũng nhẹ nhàng khéo léo, riêng với y là mặt lạnh băng, lúc mâu thuẫn lại càng dùng lời khẽ khắc bạc xoáy tận tim.
Mất hứng, không thể để nha đầu đó thấy bộ dạng Trư Bát Giới của mình, Tả
Thiếu Dương xoay người vào trong ngủ, mắt không nhìn lòng thanh tịnh.
Nhưng mắt không nhìn, tai lại theo bản năng giương lên, lại thêm ban đêm tĩnh lặng, nghe rất rõ ràng tiếng bước chân từ cầu thang càng lúc càng tới
gần.
Tả Thiếu Dương có chút khẩn trương, nghĩ linh tinh : Chẳng
lẽ cô ta định ngủ cùng mình? Muốn xài chiêu gạo nấu thành cơm? **** ...
Cô gái này quá là ... quá là ...
Đầu bảo không, thế mà người tự
động quay lại, chỉ thấy Bạch Chỉ Hàn bê một cốc nước lên, đặt ở giá sách đầu giường, bình đạm nói:
- Ban đêm nếu thiếu gia muốn uống
nước ấm thì cứ gọi, nô tỳ đã ủ bếp lò rồi, đun nước cũng tiện. Có điều
hiện phản quân vây thành, không thể ra ngoài lấy củi, thời tiết xem
chừng lại muốn trở lạnh, e củi sẽ lên giá mạnh, nên chúng ta tốt nhất
nên tiết kiệm một chút.
Thì ra là thế, Tả Thiếu Dương thầm thở phào, có chút buồn cười lại có chút thất vọng, xoay đi, cáu kỉnh nói:
- Biết rồi, ngủ cũng không yên nữa.
Bạch Chỉ Hàn xuống thang, mở bọc ở góc tường, bắt đầu trải chăn đệm.
Chốc lát ánh đèn tối đi, song tựa hồ không tắt hẳn, Tả Thiếu Dương lại nhổm
dậy, nghe thấy tiếng sột soạt, hẳn là nàng thay y phục, phải đọc thuộc
lòng mấy cuốn sách y thuật khô khan mới ngăn được đầu óc tưởng tượng ra
cái gì đó không lành mạnh, hay thò đầu nhìn trộm.
Lại qua một
lúc nữa không có thêm tiếng động nào, mệt mỏi suốt một ngày tràn tới như thủy triều, cuốn phăng tất cả ý nghĩ dư thừa, chẳng mấy chốc ngủ thiếp
đi.
Nửa đêm Tả Thiếu Dương thức dậy, có hơi khát, lại không muốn chui ra khỏi chăn ấm, chợt nhớ một chuyện, mắt nhắm mắt mở rờ cái cốc
đầu giường, phát hiện ra ở lầu dưới có đốm sáng lờ mờ, hơi giật mình mở
to mắt nhìn, chỉ thấy góc tường Bạch Chỉ Hàn ngồi gập đầu gối, tay cầm
chiếc trường sam, đang may vá. Chiếc đèn dầu đặt ở cái ghế thấp bên
cạnh, chỗ hướng về phía y được nàng dùng tấm gỗ che bớt ánh sáng.
Nha đầu này làm gì vậy, Tả Thiếu Dương hỏi:
- Sao còn chưa ngủ?
Đêm hôm khuya khoắt, bất thình lình có người nói bên cạnh, Bạch Chỉ Hàn
giật bắn mình, tay bị kim đâm trúng, khẽ á một tiếng, cho tay vào mồm
ngậm, ngẩng đầu nhìn y:
- Nô tỳ làm xong cái này rồi ngủ, thiếu gia cứ ngủ trước đi.
Muốn ta ngủ thì cô đừng làm
mấy cái chuyện khiến người ta phải suy nghĩ chứ, Tả Thiếu Dương nằm xuống, mắt vẫn mở thao láo nhìn chằm chằm lên trần
nhà, một lúc sau tự bực bội lấy gối che mặt ngủ tiếp.
Trời tờ mờ sáng Tả Thiếu Dương tỉnh dậy, chưa bao giờ vận động với lượng lớn như
ngày hôm qua, cử động một cái là xương khớp kêu răng rắc, cơ bắp nhức
mỏi, tự nhủ bản thân sau này phải dậy sớm tập thể dục đều đặn, cơ mà tự
biết mình chỉ nói mồm được thôi, là một y giả Tả Thiếu Dương biết rõ lợi ích của việc tập thể dục, song y có thể cố chống đỡ lại cơn buồn ngủ để đọc nốt một cuốn sách chứ chẳng muốn dậy làm hoạt động có lợi cho sức
khỏe.
Lồm cồm bò dậy, chăn êm đệm ấm, giấc ngủ rất chất lượng,
Tả Thiếu Dương vươn vai ngáp một cái đã đời, dụi mắt nhìn xuống dưới,
thấy Bạch Chỉ Hàn đã gấp chăn đệm gọn gàng, đang ngồi trên cái ghế thấp, đầu nghiêng nghiêng tựa vào cửa sổ, xoay lưng lại với y, không biết là
ngủ gật hay có tâm sự.
Tả Thiếu Dương cố tình tạo ra lớn một chút khi xuống thang, Bạch Chỉ Hàn lập tức quay người đứng dậy:
- Thiếu gia dậy rồi, hôm qua nô tỳ đã sửa một bộ y phục, thiếu gia mặc thử xem có vừa không?
Hôm qua nha đầu đó thức khuya như vậy là để sửa y phục cho mình à? Tả Thiếu Dương muốn nhìn kỹ xem có phải Tiểu Muội nhập hồn không, nhìn Bạch Chỉ
Hàn với vẻ cảnh giác ngờ vực, lại nhìn y phục gấp để trên kệ, lấy xem,
có đầy đủ áo trong, áo kép lẫn áo khoác ngoài luôn, chưa hết còn có một
cái giày da cao cổ, được làm bằng da ngựa bên ngoài, trong lót da dê,
như vậy đi vào không chỉ ấm, mà cho dù đi trên tuyết cũng không lo bị
ướt giày thấm vào trong, vừa vặn tiện dụng.
Còn nhớ hôm qua Phó Đại Công đưa làm gì có giày chứ, Tả Thiếu Dương vẫn hỏi:
- Cô làm sao?
- Ừm, nô tỳ vốn làm một ít lót giày, lần này cũng mang theo, thái thái
bảo số vải da trong nhà tùy ý cho nô tỳ dùng, thấy thiếu gia hay ra
ngoài, nên nô tỳ liền làm một đôi giày, không biết có vừa không?
Tả Thiếu Dương trong lòng cảm động, ngoài thì vẫn tỏ ra khó đăm đăm, cho
chân ướm thử giày, giày mới đi thường không thoải mái, nhưng đôi giày
này lại vô cùng vừa vặn, êm chân, dễ chịu, dẫm thử vài cái, chắc chắn,
mồm lại lẩm bẩm:
- Làm kiểu gì thế, cái bên trái thì chật, cái bên phải thì lỏng ...
Bạch Chỉ Hàn mở cái bọc lấy đồ nghề:
- Thiếu gia cởi ra để nô tỳ sửa.
- Thôi, thôi, không cần.
Tả Thiếu Dương vội xua tay, nha đầu này tưởng thật đem sửa thì chết mình,
sao làm cái gì cũng thành mình sai thế này, nghiến răng nghĩ cách bắt
bẻ:
- Ta nói này ... Cô làm giày cho lão gia với thái thái chưa?
- Cả tối nô tỳ chỉ làm được đôi giày này thôi.
- Thế à, ta còn tưởng cô là chức nữ hạ phàm chứ.
Tả Thiếu Dương ngồi dựa vào thang, cởi giày ra, đi cái giày vài cũ vài, đặt giày da lên giá, không nói một lời, bỏ ra ngoài.
Bạch Chỉ Hàn ngạc nhiên:
- Sao thiếu gia không đi?
Tả Thiếu Dương lên mặt nói:
- Trăm việc thiện lấy hiếu làm đầu, chẳng lẽ cô không hiểu điều đó? Ta
sao có thể đi giày mới khi cha mẹ ta đi giày cũ được, chỉ khi nào cha mẹ ta có thì ta mới đi.
Bạch Chỉ Hàn cúi đầu xuống:
- Nô tỳ biết rồi, nô tỳ sẽ lập tức làm cho lão gia và thái thái.
Thấy Bạch Chỉ Hàn lặng lẽ lấy đồ nghề ra, không cãi nửa lời, chẳng còn chút
gì dáng vẻ của cô tiểu thư băng giá kiêu kỳ luôn cãi nhau với y như
trước kia, giống như trong cơ thể đó không còn linh hồn nữa vậy. Tả
Thiếu Dương cạnh lòng, liệu mình làm thế có quá đáng không nhỉ? không
xong, thế quái nào mà giờ đến cả mình cũng tự trách bản thân rồi, cả nhà đã đứng về phía cô ta, mình phải giữ vững chiến tuyến mới đúng, cứng
rắn lên, đuổi cô ta về, hai bên đều hạnh phúc.