Tang mẫu trong lòng luôn sợ Chúc Dược Quỹ, ông già này ít khi nổi nóng,
song không nên xem nhẹ, một khi ông ta còn nói chuyện tử tế thì biết
điều mà nghe, chỉ giả vờ không nghe thấy, cái mặt sưng phù cười tới
không thấy mắt đâu:
- Tả công tử, Tam nha đầu nhà ta luôn hướng
về cậu, hai đứa xưa nay luôn xứng đôi vừa lứa nhất, khách khách. Cậu
đúng là trọng tình trọng nghĩa, lo Tam nha đầu đói bụng nên mang gạo
tới, được được, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay thành thân luôn
đi, ta đi nói với cha mẹ câu ngay ... Ông này, có được không hả?
Tang phụ sao có chuyện nói không chứ, gật đầu liên hồi:
- Phải đó, phải đó, Tả công tử, sau này chúng ta thành người một nhà rồi, người một nhà không phân riêng tư gì nữa, đối đãi với Tiểu Muội cho
thật tốt nhé. Còn mỗi nó thôi, ta nhớ nó lắm đấy, phu thê hai đứa cũng
nên qua lại đây chơi nhiều hơn nhé ...
Tiểu Muội vừa thấy mắt mặt vì cha mẹ, vừa xấu hổ, dấu mặt vào lòng Hoàng Cầm không dám nhìn ai.
Tả Thiếu Dương sớm dự đoán được phu thê nhà này sẽ lấy hôn sự của Tiểu
Muội ra, vậy cũng tốt, Miêu Bội Lan ở đây, sau này y không phải khó mở
miệng với nàng, lạnh lùng quát:
- Câm mồm, muốn năm đấu gạo này thì hai người im mồm lại cho ta.
Phu thê Tang gia đang nói tía lia thình lình bị quát lớn, giật mình ngậm miệng.
Tả Thiếu Dương không dám nhìn Tiểu Muội, sợ nhìn một cái thôi cũng khiến mình mềm lòng:
- Ta dùng năm đấu gạo này đổi quán trà Thanh Hương, có muốn đổi không?
Lần này Chúc Dược Quỹ lên tiếng trước:
- Đại lang, cái quán trà này chỉ đáng giá 40 lượng là cùng, hiện năm đấu
gạo mang ra đường tùy tiện bán cũng được bảy tám chục lượng.
Tả Thiếu Dương chắp tay:
- Cám ơn lão bá nhắc nhớ, cháu biết rồi.
Chúc Dược Quỹ gật đầu không nói nữa, Tang phụ chỉ sợ y đổi ý, rối rít giục vợ:
- Được được, quán trà đổi lấy năm đấu gạo, bà nương kia nhanh lên.
- Nhanh cái gì mà nhanh.
Tang mẫu tất nhiên không muốn đem quán trà đổi gạo, lấy Tiểu Muội ra đổi,
tương lai còn có đường lùi, nếu không ăn hết gạo thì cũng chết, bà ta
nắm chắc Tả Thiếu Dương sẽ không để con mình chết đói, còn Tiểu Muội cho dù thường ngày có chống đối bà ta ra sao, thì con vãn là con, cuối cùng sẽ hướng về cha mẹ, nếu không đã chẳng từ chối tới nhà Chúc Dược Quỹ ăn một mình, đó là vốn liếng mặc cả của bà ta:
- Cậu muốn đổi quán trà chứ không muốn Tam nha đầu nhà ta sao? Nghĩ kỹ chưa, nó không có ái ăn, vì giữ mạng theo người khác thì đừng hối hận.
- Ta sẽ không dùng tiền mua thê tử, còn Tiểu Muội, không cần bà lo, chỉ cần ta còn
một miếng để ăn sẽ không bao giờ để nàng ấy đói.
Tiểu Muội quay
lại nhìn y, nước mắt cứ thế trào ra, chỉ cần có câu nói này, nàng thấy
mình chết ngay cũng mãn nguyện rồi. Hoàng Cầm vỗ vỗ lưng Tiểu Muội,
không muốn ghen tị cũng không được.
Tang mẫu chỉ muốn khẳng định lại suy đoán của mình thôi, quả nhiên không nhầm, tiểu lang trung này
rất nặng lòng với khuê nữ của mình, bắt đầu đổi giọng:
- Thế thì Tam nha đầu nhà ta có phúc rồi, được, lão bà tử này đồng ý, năm đấu gạo đổi được quán trà, cậu lãi lớn rồi đó.
Tả Thiếu Dương vốn chẳng hi vọng gì loại người này có thể thay đổi, đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, thay đổi kế hoạch:
- Ai bảo ta muốn đổi quán trà? Năm đấu gạo này ta muốn đổi cả tửu lâu cũng được ấy chứ.
Tang phụ cuống cà kê:
- Cậu, chính cậu vừa nãy nói thế mà.
Tang mẫu vẫn tin có Tiểu Muội ở đây là ăn chắc Tả Thiếu Dương, cười toe toét:
- Tả công tử, cậu còn điều kiện gì nữa nói đi.
- Năm đấu gạo này tính rẻ cũng 75 quan, quán trà nhà bà tối đa 40 quan,
ta cứ làm tròn 40 quan đi, còn thiếu 35 quan, các ngươi viết giấy nợ cho ta. Có điều các ngươi không có quán trà, đoán chừng sau này sinh hoạt
sẽ thành vấn đề, nói gì tới trả nợ, thế nên làm công trả nợ cho ta là
được rồi. Theo phương án lần trước của Chu chưởng quầy mà làm, mỗi tháng hai trăm đồng, năm người là một quan, để trả hết 35 quan, tức là gần ba năm. Trong ba năm này, các ngươi làm việc thay ta không được
nhận tiền
công, đương nhiên bao ăn ở, hết kỳ hạn xóa nợ, thế nào?
Tang mẫu còn tưởng mình nghe nhầm, nhìn trượng phu cũng đang ủ rũ, Tang Oa Tử
chẳng có phản ứng gì, hắn xưa nay bị bà mẹ dữ dằn áp chế quá lớn, thành
không có chủ kiến, hắn ở cái nhà này không khác gì đi làm công, đến tối
tối lẻn đi chơi cũng do thê tử chu cấp. Hoàng Cầm và Tiểu Muội thì hoang mang, không hiểu Tả Thiếu Dương làm gì.
Chúc Dược Quỹ vỗ bàn một phát:
- Hay, đây mới là chuyện nam nhân phải làm. Ha ha ha, đại lang, ta sợ cậu quá hiền lành, làm người tốt để hỏng chuyện, không ngờ cũng biết nâng
lên đặt xuống, có tiến bộ ... Tang gia bà nương, còn không mau đồng ý
đi, đợi tới ngày mai giá gạo có khi nâng lên mười tám, hai mươi quan
đấy, cũng chẳng có ai bán mà mua đâu.
Tang mẫu sao không hiểu điều này, cắn răng hỏi:
- Bao ăn thật sao?
- Đương nhiên.
Tả Thiếu Dương rất muốn nói không, nhưng muốn cứu Tiểu Muội phải cứu phu
thê nhà này, Tiểu Muội sao có thể trơ mắt nhìn cha mẹ chết đói, nói
thêm:
- Có điều ăn uống thế nào do ta định đoạt, không được kén chọn, nếu không phạt theo quy định.
- Bị phạt, quy định nào.
Tang Oa Tử sợ nhất bị phạt rồi, không kìm được lên tiếng:
- Đánh đít, phạt quỳ, không cho ăn cơm.
Tả Thiếu Dương nhịn cười, nghiêm mặt nói:
Chu chưởng quầy cười hô hố:
- Tang gia bà nương thì miễn cái hình phạt đánh đít đi, còn Tam nha đầu và Tang gia tức phụ có thể tăng cường phạt.
- Ngươi không nói mấy lời dâm uế thì chết à?
Chúc Dược Quỹ ở bên cạnh nhăn mặt:
Hoàng Cầm và Tiểu Muội mặt đều đỏ dừ, song có điều cũng biết lão già này lâu
rồi, không thèm để ý, mặc ông ta tự phun phân là tốt nhất.
Tang mẫu mắt đảo một vòng, chợt cười nói:
- Được, chủ bao ăn, làm gì có chuyện cho hỏa kế kén chọn chứ, đưa gạo đây, lập văn ước luôn.
- À, bà nương này đổi thái độ là lại nghĩ ra thủ đoạn gì đó rồi đấy.
Chúc Dược Quỹ khéo nhắc Tả Thiếu Dương:
Tả Thiếu Dương cũng phần nào đoán ra, giá lương thực sẽ còn tăng, đợi tới
lúc đó Tang mẫu có thể lấy một phần đem đi bán, kiếm lấy trăm lượng
không thành vấn đề, dư sức chuộc lại quán trà, cách này nghe có vẻ khôn
ngoan, song thực sự là ngu xuẩn, không khác gì uống thuốc độc giải khát, chỉ tự hại mình thôi, hợp với tính cách mưu mô lại tưởng mình tài giỏi
của Tang mẫu.
Miêu Bội Lan được Tả Thiếu Dương ra hiệu, liền bỏ cái gùi xuống đất, vén vải, mở tùi gạo ra.
Tang mẫu hai mắt sáng rực, nhào bổ tới như sói đói, đưa tay vốc một nắm hết
nhìn lại ngửi, còn xục tay xuống tận đáy bao lấy ra xem, xác nhận hoàn
toàn là gạo muốn giật lấy ôm vào lòng, song đến nam nhân trưởng thành
còn khó đọ được sức với Miêu Bội Lan, huống hồ một lão bà như bà ta, thử mấy lần không xong, mới cười giả lả:
- Oa Tử, còn ngồi chết dí ở đó làm gì, lấy giấy bút đi.
Tang phụ đã lấy ra khế ước quán trà, lại viết giấy nợ ba mươi lăm lượng,
giấy chuyển nhượng theo yêu cầu của Tả Thiếu Dương, sau đó hai bên cùng
ấn tay, Chúc Dược Quỹ là người làm chứng.
Xong xuôi, Tả Thiếu Dương mới thu khế ước nhà, giấy nợ, giấy chuyển nhượng lại, gật đầu với Miêu Bội Lan để nàng buông tay.
Tang Mẫu lập tức hớn hở ôm lấy bao gạo về phòng cất, không lâu sau đi ra cười lớn, có vẻ khoái chí lắm:
- Tiểu lang trung, chớ có quên, từ nay trở đi cậu bao ăn cả nhà ta đấy.
Giọng điệu bà ta rõ ràng cho rằng Tả Thiếu Dương đã sập bẫy mình, Chúc Dược
Quỹ không xen vào nữa, thong thả uống trà xem Tả Thiếu Dương xử lý.