Bạch Chỉ Hàn trở về Quý Chi Đường thì vừa vặn xe ngựa của Hằng Xương
dược hành cũng tới nơi, tới mười cái xe, đều chở thuốc do Tả Thiếu Dương đặt mua.
Nếu là trước kia đoàn xe lớn như vậy chẳng thể vào
được phố nhỏ nhà bọn họ, vì choán hết đường đi rồi, song hiện giờ đường
phố vắng tanh, Tả gia có động tĩnh lớn như vậy cũng chỉ có mấy bệnh nhân trong hiệu thuốc mà thôi, những nhà khác cửa mở cũng chẳng có ai thò
đầu ra nhìn.
Số dược liệu này trừ thứ thường dùng ra, đại bộ
phận là thứ có thể làm đồ ăn, như vỏ dâu trắng, quân đại thái, cầu kỳ,
mã xỉ hiện, sa tham, đồng tử, mao căn v..v..v..
Tả Thiếu Dương nhảy xuống từ chiếc xe ngựa đầu tiên, nhìn đoàn xe dài tới nửa con phố, không khỏi đắc ý.
Chuyến này Tả Thiếu Dương có thể nói là mặt dày mày dạn, dù sao Chúc Dược Quỹ
viết giấy cho mua nợ không giới hạn, cho nên phàm là thứ dược liệu nào
có thể dùng làm lương thực, Tả Thiếu Dương đều khuân đi hết, Chúc Hùng
tuy kinh ngạc, song có giấy của cha nên không nói gì.
Trong
thành bắt đầu có nạn đói, song còn chưa quá nghiêm trọng, y giả nơi này
tuy hiểu y lý song lại không hiểu mấy về dược liệu, cho nên không chú ý
một số dược liệu trong hiệu thuốc có thể ăn thay lương thực, trừ Tả
Thiếu Dương.
Tả Thiếu Dương đọc sách rất nhiều, so với sách
chính thống thì tạp thư về y học càng là thứ y thích hơn, trong đó có
một cuốn sách là cứu hoang bản thảo.
Cuốn sách đó do Chu Thu nhi tử thứ năm của Chu Nguyên Chương đời Minh biên soạn. Khi đó cũng là
thời khai quốc, chiến loạn nhiều năm, bách tính sinh hoạt vô cùng gian
khổ, nhiều người phải dùng vỏ cây thay lương thực, lại không biết cái
nào ăn được cái nào không, cho nên chết vì ăn nhầm khắp nơi. Chu Thu
sinh lòng thương xót, mở vườn thực vật ở kinh thành, sưu tầm trồng trọt
các loại cây có thể ăn được, trải qua kiểm nghiệm chứng thực viết thành
sách, tổng cộng có hơn bốn trăm loại bách tính có thể ăn tạm vào những
năm đói kém. Trong sách còn có hình vẽ minh họa, do họa sĩ hoàng gia vẽ
ra, miêu tả chi tiết hoàn cảnh sinh trưởng, cách chế biến từng loại thực vật, sinh động chân thực, dù là người không biết chữ vẫn có thể xem
được.
Tả Thiếu Dương xuất phát từ tính hiếu kỳ, đọc xong biết
hóa ra xung quanh có bao nhiêu cây cối có thể dùng làm thức ăn, trong đó rất nhiều là dược liệu, thậm chí y còn có một thời gian chuyên kiếm mấy cây như vậy đem về ăn thử, kết quả thật kinh khủng, ai mà ngờ có một
ngày dùng tới nó.
Mười cái xe ngựa lớn chở đầy dược liệu đỗ lại ở cửa, Tả Thiếu Dương mới đần mặt ra, nhiều thuốc thế này biết để đâu bây giờ? Không có thời gian cho y nghĩ lâu, huy động mọi người cho vào nhà
trước, kết quả phòng thuốc đầy, phòng bếp chật, mang cả vào phòng cha mẹ y cũng không chứa hết, mà chất đầy tới nóc rồi, phải mang ra cả đại
đường khám bệnh xếp mới miễng cưỡng chứa hết.
Chỗ dược liệu này tốn mất của Tả Thiếu Dương nửa năm hoa hồng, tức là 30 lượng, đắt hơn bình thường tới tận ba lần rồi.
Tả Quý sau khi nghe xong Tả Thiếu Dương trình bày nguyên nhân thì thở dài:
- Chúc lão gia tử nói không sai, chúng ta cũng phải tăng giá thôi, theo
giá của các hiệu thuốc khác mà tính là được, nếu gặp phải nhà nào gia
cảnh bần hàn không trả được thì châm chước linh hoạt giảm giá.
Hai cha con thương lượng một phen, viết lại giá thuốc và khám bệnh, người
bệnh tới khám cũng lý giải, cho nên không ảnh hưởng gì tới thanh danh
cũng như chuyện làm ăn, mà Quý Chi Đường lại có độc phương chữa bỏng và
xương cốt rất hiệu quả, cần hiệu quả là được, so với hiệu thuốc khác vẫn là giá tốt rồi.
Buổi tối Bạch Chỉ Hàn lại đưa thức ăn tới Tang
gia, lần này Tang mẫu và Tang Oa Tử không dám xin nữa, nhà chỉ nấu nồi
cháo loãng, ăn xong là nằm trên giường, giảm vật động tránh đói nhanh.
Mấy người Tang gia rất buồn bực, mấy thương binh ở Quý Chi Đường càng buồn
bực hơn, trước kia đều được huynh đệ trong quân ngày mang cho hai bữa
cơm, mặc dù mỗi bữa chỉ có một cái bánh bao đen xì xì thôi, song uống
thêm nước vào cũng no bụng. Nhưng về sau thì đợi mãi không thấy bữa
chiều, cả ngày chỉ có một cái bánh bao mà thôi.
Ngày hôm sau
trời sáng,
Tả Thiếu Dương ngáp dài một cái tỉnh lại, không khí lạnh bên
ngoài làm y không muốn rời cái chăn ấm áp, trước kia chăn vừa cứng vừa
lạnh y chẳng thế này, bây giờ đệm tơ chăn lụa rồi đâm sinh lười, nhìn
bên cạnh Bi Vàng vẫn nhắm mắt ngủ rất mỹ mãn, bị y trêu chọc cũng chỉ
vẫy cái đuôi to xua đuổi, mắt chẳng thèm mở ra, thế là quyết định học nó ngủ nướng cho sướng đời.
Đang chuẩn bị ngủ thì chợt phát hiện
bên ổ Bi Vàng có đặt cái gì đó, màu lam, lấy làm lạ, dụi đôi mắt lim dim nhìn kỹ, là một cái túi, đâu ra cái túi này vậy? Không phải của mình.
Tả Thiếu Dương ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, không thấy có gì khác lạ,
cúi đầu nhìn xuống, thấy Bạch Chỉ Hàn ôm gối ngủ, mái tóc dài đen óng ả
phủ lên gương mặt nõn nà như mỡ đông, ạch, không ngờ nha đầu này ngủ
chẳng thành thật, gối chẳng để gối mà lấy ôm rồi, không biết có mơ mộng
gì hay ho không.
Đưa tay kéo cái túi tới, cẩn thận ướm thử chứ
chưa mở ra vội, thấy nằng nặng tay, mở ra nhìn, trong đó là mấy củ nhân
sâm cả lớn lẫn nhỏ, không kìm được kêu lên một tiếng.
Tuy tiếng kêu này rất nhỏ, song vẫn đánh thức Bạch Chỉ Hàn, thấy Tả Thiếu Dương đã dậy, nàng cũng vội vàng ngồi dậy:
- Thiếu gia đã dậy rồi.
Tả Thiếu Dương vừa mới nhìn, tức thì thấy máu nóng cấp tốc dồn lên đầu, có xu hướng muốn trào ra mũi ... Chỉ thấy nàng mặc một cái áo trong bằng
lụa trắng mềm mại, mái tóc đen xõa sượi, mày liễu cong cong, mắt phượng
lim dim, gò má non tơ trắng hồng hồng, cánh môi he hé khơi gọi, đặc biệt là bầu ngực uốn lượn vô cùng sinh động, chẳng biết là mắt y quá bén hay do đầu óc tưởng tượng ra, y thấy chấm nhỏ như hạt đậu gồ gồ lên trước
ngực nàng.
Đầu óc váng vất, sợ ngã từ trên gác xuống, Tả Thiếu Dương vội vàng nhắm mắt lại, quay đi, giọng khàn khàn:
- Ừ ... Tối, tối qua có ai tới không?
- Ừm ..không, thiếu gia có chuyện gì sao?
- À, à, không có gì, ta muốn ngủ thêm một chút.
Giọng mang âm điệu ngái ngủ của Bạch Chỉ Hàn vô cùng cám đỗ, Tả Thiếu Dương
không nhìn nữa rồi mà tim vẫn đập rộn lên, cảnh tượng vừa rồi xung kích
với anh chàng hai mấy năm trời chưa có mảnh tình vắt vai là quá lớn:
- Ồ ...
Bạch Chỉ Hàn mắt lim dim chẳng nhận ra sự khác thường của Tả Thiếu Dương, nhìn sắc trời mông lung bên ngoài:
- Nô tỳ không ngủ nữa, phải dậy thôi.
Tả Thiếu Dương mất một lúc mới trấn tĩnh lại được, đưa tay kém cái túi vào trong chăn xem, có khoảng mười củ sâm, số sâm nhỏ không có gì đáng kể,
nhưng có ba củ sâm là hàng cực phẩm hiếm có, y chỉ một lần nhìn thấy ở
lần Nghê đại phu mang tới hối lộ.
Chẳng lẽ, Tiêu Vân Phi đã thành công trộm được bốn củ sâm đó rồi, sau đó còn tiện tay lấy luôn mấy củ sâm nhỏ?
Cho tay vào túi lục lọi một hồi, quả nhiên chạm vào một tờ giấy gấp gọn
gàng, mở ra bên trong có một cái ngọc bội, giấy viết : Lão ca viễn tẩu
tha hương, mong rằng sau này còn có duyên gặp lại, đệ hãy trân trọng.
Ngoài ra, nếu đệ có gì khó xử, hãy mang ngọc bội này tới chùa Thanh
Phong tìm phương trượng Trí Không, ông ấy sẽ toàn lực tương trợ.
Không có mở đầu cũng chẳng có ký tên, Tả Thiếu Dương xem xong ngồi thừ người
ra, Tiêu Vân Phi giúp y rất nhiều, chẳng biết giờ này tên trộm già bán
hiệp đó đã lưu lãng phương nào rồi.