Phàn Đội Chính thấy mặt Tả Thiếu Dương tái dại thì vỗ vai an ủi:
- Lần trước quân địch công thành, lang trung khắp thành vậy mà chỉ có
ngươi dẫn hai nha đầu lên thành cứu trợ, ta đã bẩm báo lên trên, đoàn
chính rất cảm động, nói sự tích thế này phải biểu dương, có điều thời
gian qua nhiều chuyện nên chưa có. Cả chuyện Miêu muội nữa, không xin
được thưởng cho muội ấy, ta cũng áy náy lắm, cho nên đem tin này báo cho ngươi hay. Nếu nhà ngươi còn lương thực dư thì bán lại cho ta, cũng là
cho huynh trong đội ra, sau này có bị tra ra lương thực dư thì ta đứng
ra làm chứng là ngươi bán cho đội ta rồi. Yên tâm, Lão Phàn này là người sòng phẳng, có thể mua lại lương thực của ngươi với giá khi đại quân
vào thành, một quan tiền một đấu. Thế nào?
Tả Thiếu Dương lúc
này đầu óc bùng nhùng, chỉ lo bị quan binh lùng ra lương thực thì sao,
chắc chắn không thoát được chuyện cả nhà bị bêu đầu giữa chợ rồi, vậy
phải bán đi? Nếu trong nhà y có dư vài ba đấu thì bán cũng chẳng hề gì,
cơ mà tới mấy trăm đấu lương thực, người ta nghe ngóng một chút biết
ngay nhà mình trước kia nghèo tới rớt, lương thực giá cao như vậy, đâu
ra mà nhiều như thế? Chẳng may bị nghi ngờ là gian tế phản quân, tích
trữ lương thực âm mưu bất chính là rồi đời ... Lúc chẳng bọn họ cần tra
rõ cho phiền, chém một đao, vừa trừ hậu họa lại trưng thu được đống
lương thực miễn phí.
Chuyện gán bừa tội cho nhà giàu rồi tịch biên gia sản đã xảy ra rất nhiều lần trên lịch sử.
Càng nghĩ càng toát mồ hôi lạnh, nhiều chi tiết nhất thời y chưa thông, song có một điều khẳng định là không thể nhẹ dạ bán lương thực cho Phàn Mặt
Đen, Tả Thiếu Dương tận lực giữ bình tĩnh:
- Đội chính, cám ơn
huynh suy nghĩ chu đáo, tiếc rằng ta có nước mắt cũng chẳng khóc ra
được, theo lệnh của Đại tưởng quân, mỗi người được giữ một đấu lương, mà nhà ta ba người vét hết chum hết vại cộng lại chắc gì đã nổi hai đấu
bột mỳ ... Chỉ mong các huynh mong chóng đánh bại đại quân, nếu không
mọi người sẽ chết hết.
Phàn Mặt Đen thấy y mặt mày như đưa đám,
cũng biết Quý Chi Đường chẳng phải đại hộ, không có lương là bình
thường, tặc lưỡi thương hại:
- Tiểu huynh đệ, nếu thế phải mau
chóng nghĩ biện pháp đi, trận này đánh không phải một hai tháng mà xong
được đâu. Còn Bội Lan muội nữa, cũng ở nhà đệ phải không, thế thì không
xong rồi, chút lương thực đó cầm cự nổi bao lâu ... Để xem, ta phải nghĩ cách giúp ngươi thôi ... Làm sao, làm sao đây?
Hắn vừa lẩm bẩm vừa đi, chẳng chào tạm biệt.
Phàn Mặt Đen rất quý Miêu Bội Lan, y sinh ra trong gia đình truyền thống làm quân nhân, rất thích ai võ công cao cường, là nữ nữa thì lại càng hiếm, chỉ tiếc ăn nói không khéo, mỗi lần thấy hắn, Miêu Bội Lan đều tránh
như tránh tà.
Tả Thiếu Dương đứng thừ mặt ra đó, Phàn Mặt Đen
chẳng có lý nào nói chơi, mà phân tích ra thì thấy tin tức này cũng phù
hợp với tình hình. Một khi quân đội hạ lệnh trưng thu lương thực, nhà
mình ba người chỉ giữ được ba đấu, hơn hai trăm đấu còn lại phải nộp
lên, lỗ vốn chỉ là chuyện nhỏ, e rằng từ đó phát sinh phiền hà mới là
vấn đề lớn. Mà vấn đề lớn hơn nữa là nộp lương thực thì còn sống bằng
cái gì?
Nếu chỉ là vấn đề tiền và tính mạng thì không khó lựa chọn, nhưng nếu nộp càng dễ chết thì chẳng có gì phải lo nữa rồi.
Ai ngờ có ngày mình lại phải đau đầu vì quá nhiều lương thực chứ.
Phải tính, phải tính, Tả Thiếu Dương ép bản thân không được hoảng loạn, xem
nào thêm nhà tỷ tỷ nữa là mười người, sáu người nhà Miêu Bội Lan, được
rồi cả nhà Răng Thỏ nữa, rồi Tiểu Muội và Hoàng Cầm, tổng cộng là có hai mươi hai người. Vì có cả trẻ nhỏ người gia, bình quân tính mỗi tháng
tốn 20 cân lương thực, vậy tính cao nhất 4 tháng cần 1660 cân lương
thực, mỗi đấu là 1.8 cân, tính tròn 149 đấu. Đó là giới hạn cơ bản,
tuyệt đối không được phép động vào.
Nhưng mà vấn đề là số lương thực dư ra phải làm sao bây giờ.
Phải bán, đổi thành tiền, không thể để kẹt hết trong tay thế này.
Làm sao bình an biến số lương thực này thành tiền bạc cũng cần động não,
hơn nữa tốc độ phải nhanh, ai mà biết bao giờ lệnh trưng thu lương thực
đó ban ra, nếu ngay mai thôi thì hỏng hết rồi. Mặc dù Phàn
Mặt Đen nói
trước khi công bố lệnh thì vẫn có thể mua bán, song hiển nhiên không thể công khai treo biển bán ra, nếu không sẽ lập tức khiến quan binh chú ý, cưỡng ép thu mua, giống như lúc quan binh mới vào thành vậy ...
Khoan, Tả Thiếu Dương choàng tỉnh, liệu đây có phải là cái bẫy? Chỉ sợ rằng
tin tức này không phải chỉ mình Phàn Mặt Đen biết mà cố ý được bí mật
truyền ra ngoài để những người có lương thực hoảng loạn bán ra, sau đó
quan binh tới cưỡng ép trưng thu không?
Nghĩ tới khả năng này,
Tả Thiếu Dương thầm kêu may mắn, không phải không có khả năng, may cái
là y có quá nhiều lương thực, ngay tử đầu không thể công khi bán đi.
Giờ thì bán cho ai đây?
Người đầu tiên mà Tả Thiếu Dương nghĩ tới là Triệu Tam Nương, trước đó không
lâu mẹ y cũng từng đề nghị bán cho Triệu Tam Nương ít lương thực, vì nhà nàng đã đoạn lương rồi. Khi đó lo lắng tin tức bại lộ nên không bán,
giờ thì lửa cháy ngang mày rồi, không cố kỵ quá nhiều nữa.
Không chút chậm trễ Tả Thiếu Dương về nhà, gọi cha mẹ vào phòng ngủ, kể vắn
tắt chuyện Phàn Mặt Đen nói quân đội sẽ mau chóng hạ lệnh trưng thu
lương thực.
Phu thê Tả Quý vừa nghe một cái mặt tức thì trắng
bệch không nói lên lời, Lương thị càng toàn thân như lên cơn sốt rét,
nghĩ tới bao nhiêu lương thực bị quân đội dùng giá rẻ mua đi như thế thì lỗ chỏng gọng rồi, vừa tức vừa cuống lại sợ, mồm lắp ba lắp bắp không
nói lên lời nữa.
Ba người Tả gia ngồi im trong trầm mặc, cả Tả
Thiếu Dương cũng chưa hoàn toàn tiêu hóa được tin này, phải có thời gian cho cha mẹ trấn tĩnh.
Không nghĩ lần này lại là Lương thị phán ứng lại trước tiên, rối rít nói:
- Bán đi, phải bán nhanh đi, không thể để lỗ được, nhi tử vất vả bao
nhiêu mới kiếm được chừng đó tiền ... Không cho đám quan binh giặc cướp
hưởng lợi ... Bán đi, phải rồi, bán cho Triệu Tam Nương ấy, nhà cô ấy
hết lương rồi.
Tả Quý tán đồng:
- Phải, đây là cơ hội chúng ta trả ơn cô ấy phần nào.
- Đúng vậy, tới giờ thiếp thân vẫn còn áy náy với cô ấy ... mà nhà Tam
nương cũng không còn nhiều tiền, không cần bán với giá hiện giờ, chỉ cần không thua lỗ so với lúc Trung Nhi mua là được, hai cha con đi mau đi.
Tả Thiếu Dương lắc đầu:
- Không cần đâu mẹ, mình con đi là đủ rồi, cả cha đi như thế gây chú ý.
Lương thị vỗ trán:
- Phải, phải, mẹ quên mất.
Tả Quý nghĩ một lúc nói thêm:
- Mẹ con làm cơm rồi, con lấy ba cái bánh bao mang cho mẹ con cô ấy, nhà
họ hết lương một thời gian, cũng là tỏ thành ý. Để cha và mẹ con xuống
hầm lấy lương thực, chia ra từng túi nhỏ, không thể mang cùng lúc được.
Đúng là ba người gộp lại thành Gia Cát Lượng, Tả Thiếu Dương vào bếp lấy
trong lồng ra ba cái bánh bao hấp nóng hôi hổi cho vào trong lòng.
Tả Thiếu Dương đi nhanh ra khỏi nhà, xua tay bảo Bạch Chỉ Hàn không cần
theo mình, vừa ra khỏi con phố nhỏ vắng vẻ nhà họ như bước vào thế giới
khác hẳn, ở trong góc tường ngược gió, từng nhóm nạn dân túm tụm quanh
đống lửa đốt bằng đủ mọi thứ họ thu thập được, cố gắng lấy số đông giữ
hơi ấm cho nhau, ai nấy đều thoi thóp cả rồi. Những nạn dân này vào
thành để tránh binh họa, không ngờ đợi bọn họ là nạn đói vô biên.
Trong đó không ít người y phục chỉnh tề, ngồi dựa vào chân tường, bên cạnh là tấm biển viết nguệch ngoạc mua lương thực giá cao, mỗi đấu mười lăm
quan, thậm chí còn có người mua với giá cao hơn, nhưng không còn sức giơ biển lên nữa, ánh mắt khát vọng nhìn mỗi người đi đường bước qua.