Giọng nói một nữ tử, trong mà rõ ràng, vừa nghe thấy, tâm trạng Tả Thiếu Dương xoay chuyển 180 độ, kêu lên: - Là Bội Lan cô nương à? Là ta đây.
- Tiểu lang trung? Bước chân tới bên cây mai, quả nhiên là Miêu Bội Lan với cái gánh củi quá khổ của nàng.
Tả Thiếu Dương lúc này đã đứng dậy, xóa hết dầu vết bị ngã, phong độ ngời ngời xuất hiện: - Đúng là ta, Bội Lan cô nương trời tối lắm rồi, sao giờ mới về? Mau bỏ xuống nghỉ ngơi.
Miêu Bội Lan lắc đầu, xốc lại gánh củi chuẩn bị tiếp tục bước đi. Thấy nàng không để ý tới mình, cũng không hỏi vì sao mình xuất hiện ở đây thì Tả Thiếu Dương hơi thất vọng, nhưng không nản lòng, cố ý trêu: - Cô nương về muộn thế, có phải ham chơi trên núi không?
Miêu Bội Lan mỉm cười không đáp, ánh trăng chiếu lên người nàng, mang hiệu quả như kỹ xảo đặc biệt trong phim, mái tóc đen phiêu động trong gió núi, đôi mắt to tròn óng ánh hơn sao đêm trên trời, bình tĩnh mà chưa muôn vàn biểu cảm, Tả Thiếu Dương bất giác nhìn tới si dại.
Miêu Bội Lan cảm giác được Tả Thiếu Dương nhìn mình, thẹn thùng quay mặt đi. Tả Thiếu Dương cũng xấu hổ cười che dấu, kiếm chuyện nói: - Lần trước cha con ta tới nhà cô nương khám bệnh cho mẹ cô nương, thấy trong sân có một đống củi lớn, vậy cô nương còn chặt thêm củi làm gì?
- Nhân lúc nông nhàn tranh thủ chặt nhiều một chút, bận rộn không lên núi được nữa.
Vậy là dụ được con mèo câm này nói rồi, Tả Thiếu Dương mừng húm: - Vậy một ngày chặt mấy gánh củi?
- Năm ngày.
- Nhiều vậy sao? Vậy thì vất vả lắm.
- Hai người không về thành sao? Miêu Bội Lan không đáp mà hỏi ngược lại:
Nha đầu này bị hỏi tới phiền rồi, muốn đuổi mình đi đây, nhớ lại nguyên nhân kia, y chẳng có tâm trạng trêu nàng, Tả Thiếu Dương thở dài: - Chưa, bệnh của Lý đại nương mãi chưa có khởi sắc, tiểu thiếu gia Giả gia cũng chưa trị dứt bệnh, nên cha con ta ở lại theo dõi bệnh tình, ở trong nhà họ.
- Ừm, khuya rồi về thôi.
Miêu Bội Lan thấy y cứ đi theo mình thì nhắc khéo, nhưng Tả Thiếu Dương kệ, cứ đi theo nàng, đường trong thôn đủ rộng cho hai người sóng vai đi cạnh nhau, Tả Thiếu Dương nhìn thân hình nhỏ nhắn của nàng gánh bó củi quá lớn, một cô nương mới mười mấy tuổi đầu đã phải bươn chải chống đỡ gia đình, thực sự là làm khó nàng, vậy mà nàng vẫn luôn nở nụ cười tươi sáng thuần phác, Tả Thiếu Dương vừa thán phục vừa thương xót: - Cô nương nên chú ý, đừng quá vất vả, nhà cô nương chỉ có một người lao động, nếu bệnh ra đó thì trông vào ai?
- Không sao, sức khỏe ta tốt lắm.
- Sức khỏe tốt tới mấy cũng phải chú ý giữ gìn, không thể để hao tổn thể lực quá mức. Lao động thể lực càng nhiều, càng phải giữ gìn, nếu không nó sẽ âm thầm tổn thương lớn tới cơ thể, đến lúc bệnh một cái là toàn bộ hậu quả phát tác. Điều này giống như :" Đại độc trì bệnh, thập khứ kỳ lục ; thường độc trì bệnh, thập khứ kỳ thất ; tiểu độc trì bệnh, thập khứ kỳ bát ; vô độc trì bệnh, thập khứ kỳ cửu ; cốc nhục quả thái, thực dưỡng tận chi. Vô sử quá chi, thương kỳ chánh dã."
Miêu Bội Lan nghe y xổ một tràng không hiểu gì cả, có điều mắt nhìn y đầy ngưỡng mộ, biết nhiều chữ như vậy là người thông minh: - Là sao?
Tả Thiếu Dương gõ đầu, lại quen thói sách vở rồi, giải thích: - Là dùng thuốc trị bệnh độc tính cao, bệnh khỏi sáu phần phải dừng thuốc, sau đó lấy liệu pháp ẩm thực điều dưỡng cơ thể. Nhưng nếu như đợi tới bệnh khỏi hoàn toàn rồi mới dừng thuốc, bệnh khỏi quá nửa sẽ không cần dùng thuốc mạnh, dư độc sẽ tổn hại cơ thể. Nên cô nương mà cố quá sức .. Nói tới đó y đứng khựng lại, lẩm bẩm: - Dùng độc trị bệnh, mười đi hết sáu, mười đi hết sáu ... mười đi hết sáu .. Y thình lình nhớ ra, Lý đại nương sức khỏe đi xuống từ lâu, lần này nổi giận chỉ là một chất xúc tác, mình dùng Linh giác câu đằng thang là thuốc mạnh, nhất là Tử tuyết lại càng dữ dội, cho nên bệnh chuyển biến tốt nhanh chóng, nhưng sau khi bệnh trử sáu phần mười, đáng lẽ dùng thuốc ôn hòa để điều trị, mình lại muốn trừ ác tới cùng, đuổi tận giết tuyệt, kết quả là tốt quá hóa dở, khiến bệnh nhân hôn mê,
bây giờ cần dùng thứ thuốc mới điều hòa.
Miêu Bội Lan thấy y đột nhiên đứng lại cũng dừng theo, quay đầu hỏi: - Làm sao thế?
Tả Thiếu Dương nghĩ thông điểm này, nhảy tới trước mặt Miêu Bội Lan reo lên: - Ta biết rồi, ta biết chữa bệnh cho Lý đại nương ra sao rồi.
- Thật à? Miêu Bội Lan bị Tả Thiếu Dương thình lình nhảy tới trước làm hết hồn, suýt nữa rút dao tự vệ, nghe thấy lời này cũng mừng rỡ, tay đặt trên cán dao chặt củi ở hông buông ra, bước lùi lại một bước tránh hơi thở y phả vào mặt, khoảng cách hai bên quá gần. Người này lúc thì thật thông minh, lúc thì như kẻ ngốc.
- Ừ, ta về lấy rương thuốc, lập tức tới nhà Lý đại nương. Tả Thiếu Dương chợt nhớ ra nếu mình đổi thuốc, Lý gia khẳng định không tin tên tiểu lang trung mình, sẽ không cho Lý đại nương dùng, nói: - Cứ Dùng phương thuốc của cha ta là không thành vấn đề.
Miêu Bội Lan chỉ biết gật đầu, nàng không hiểu gì cả, có điều thấy Tả Thiếu Dương cao hứng như thế, tin rằng y thực sự có cách rồi: - Vậy ta về cất củi rồi tới đó cùng huynh.
Hai người chia nhau ra, Tả Thiếu Dương chạy gấp về Giả gia, cha y đã ngủ rồi, nha hoàn kia vẫn đứng đợi y, không cần gọi cha cho nên bảo nha hoàn đi ngủ trước, mình về muộn không cần đợi rồi xách rương thuốc chạy luôn. Tới nhà Lý đại nương thì Miêu Bội Lan đã tới rồi, nàng không kể chuyện hai người gặp nhau ở đầu thôn, cho nên bọn họ không biết Tả Thiếu Dương nghĩ ra cách trị bệnh, chỉ nghĩ rằng lão lang trung sai tới xem bệnh tình, lo lắng trùng trùng mời y vào nhà.
Tả Thiếu Dương xem bệnh tình Lý đại nương, vẫn hôn mê bất tỉnh, hỏi: - Uống thuốc chưa?
- Buổi trưa tiểu lang trung cho uống một lần, chiều uống lần nữa, tối chưa uống.
Chân vũ thang mà cha y kê có ba đợt thôi, Tả Thiếu Dương nói: - Chỉ còn một lần à? Vậy thì tối nay không đủ rồi, bệnh nhân tình hình nguy cấp, phải uống trong đêm, ta bốc một đợt nữa, đêm nay uống ba lần. Hiện sắc uống một lần, nửa đêm một lần, trời sáng uống lần nữa.
Lý Đại Tráng hỏi: - Vậy thuốc buổi chiều thì sao?
- Lạnh rồi, đừng uống nữa, phải uống nóng mới được. Tả Thiếu Dương sợ bọn họ tiếc thuốc cũ, cho Lý đại nương uống tiếp, liền đổ thuốc trong hũ đi, lấy thuốc trong rương đưa Lý Đại Tráng.
Lần này tất nhiên không phải là Chân vũ thang mà là Địch đàm thang trong ( Kỳ hiệu lương phương) của thời Minh, là phương thuốc ôn hòa, khác hẳn với Tử tuyết của y.
Người nhà Lý đại nương tất nhiên không nghi ngờ gì, lập tức đi sắc thuốc.
Thuốc đã sắc xong, Tả Thiếu Dương đích thân dùng phễu mỏ hạc cho Lý đại nương uống, sau đó ngồi đợi, nhưng đợi nửa canh giờ rồi mà Lý đại nương vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, Tả Thiếu Dương lòng thấp thỏm, tay chưa một lần rời mạch bà, may là mạch không có dấu hiệu xấu đi, trong lòng mới yên tâm được chút nào, lại nghiền ngẫm toàn bộ đường lối trị bệnh của mình, thấy không có vấn đề gì mới quyết định tiếp tục dùng thuốc.
Lý Đại Tráng nhìn Tả Thiếu Dương một mực ngồi bên giường quan sát tình hình mẹ mình thì cảm động lắm, đêm đã rất khuya, tới nói nhỏ: - Tiểu lang trung, hay là cậu về nghỉ trước đi, nếu bệnh tình của mẹ ta có chuyển biến, ta sẽ tới nói với cậu, được không?
Chưa thấy kết quả, Tả Thiếu Dương chẳng muốn ngủ, với con cú đêm như y nói thật là giờ còn sớm lắm, lắc đầu: - Đợi thêm chút đi, không cần về vội.
Đang nói chuyện thì bên ngoài của tiếng bước chân gấp gáp, tiếp đó có người gõ cửa gọi: - Tiểu lang trung có ở đây không?