Phụ nhân này có vẻ là người bị ám ảnh bởi thuốc, tuy Tả Quý giải thích rất có lý, nhưng vẫn nài nỉ:
– Vậy dùng thuốc nhẹ hơn không được sao?
– Đại nương, thuốc là trị bệnh, không bệnh mà dùng thuốc sẽ sinh bệnh, thường ngày chú ý cách ăn uống bồi dưỡng còn tốt hơn cả thuốc, nhiều loại thức ăn thực ra cũng là thuốc đấy, chỉ mọi người không gọi nó là thuốc thôi. Đại nương mới khỏi bệnh, có thể uống nhiều cháo nóng, giúp ra mồ hôi, bài trừ tà độc. Tránh ăn mấy thứ cá thịt khó tiêu, chú ý giữ ấm, vài ngày chính khí khôi phục, là hoàn toàn khỏe mạnh, như hôm nay đáng lẽ không nên ra gió đâu.
Phụ nhân gật đầu liên tục:
– Lời đồn không ngoa, Tả lang trung đúng là hảo tâm, đâu như Diêm lang trung, mặt khó đăm đăm, lão thân hỏi, ông ta chỉ nói một câu, uống thuốc là hết bệnh. Thật là … Đa tạ, đa tạ Tả lang trung ..
Sau đó để lại hai đồng khám bệnh, hớn hở đi về.
Vậy là hết người bệnh, Hồi Hương nhảy ra chạy ra sau lưng Tả Quý, bóp vai cho cha nói một đống lời ca ngợi, Tả Quý thấy thoải mãi lắm, cười ha hà, cầm cốc trà gọi:
– Bà nó, trà lạnh rồi.
Lương thị đáp lời từ trong bếp chạy ra, rót nước cho trượng phu:
– Lão gia vất vả rồi, mới nửa buổi sáng mà phải xem bệnh cho những ba người.
Chỉ có vậy mà làm cả nhà vui sướng như thế, Tả Thiếu Dương vừa mừng, nhưng trông mà có chút xót xa.
Hồi Hương vừa đấm bóp cho cha vừa nói:
– Đúng thế đó mẹ, vừa rồi đại thậm kia còn nói là mộ danh Quý Chi Đường y thuật cao minh mà tới. Rượu thơm không sợ ngõ quá sâu, con nói mà, cha liên tục trị khỏi bệnh cho mấy người bệnh nguy cấp, giờ truyền ra ai nấy đều biết rồi, Quý Chi Đường chúng ta tới lúc nở mày nở mặt.
Tả Quý lắc đầu:
– Nói thế còn sớm lắm.
Ông cũng biết y thuật mình có hạn, may mà nhi tử được trời cao chiếu cố, học được y thuật cao minh từ tiên nhân, chỉ thiếu chút kinh nghiệm, đợi hai ba năm nữa thành tài rồi, lúc đó mới có tương lai.
Hồi Hương cười hì hì:
– Cha, vậy là cha chưa biết, còn chuyện này nhất định cha sẽ cao hứng.
– Còn chuyện gì nữa.
Tả Quý nhìn nữ nhi.
Hồi Hương mới đem chuyện Chúc Dược Quỹ ủy thác đệ đệ bào chế thuốc nói ra.
Tả Quý nghe xong, hàng mi hoa râm nhíu lại, ông vẫn không thích con làm chuyện linh tinh, không chuyên tâm vào y thuật, có điều không muốn đả kích tính tích cực của nhi tử, nên chỉ nhạt nhẽo nói một câu:
– Đã thế cứ để nó làm.
Nói xong chợt quay sang Hồi Hương, đập bàn:
– Còn con nữa, chạy sang đây làm cái gì, về nhà chồng thì phải chăm cho lo cho nhà chồng, là mẹ của hai đứa bé rồi, vẫn cái tính ham vui …
Hồi Hương nghe cha quát mắng quen rồi chả sợ, đứng sau lưng làm mặt quỷ.
Buổi trưa ăn cơm xong thì Hầu Phổ tới, hắn là người nhiệt tình, hôm qua nói đưa Tả Thiếu Dương đi xem đất là hôm nay qua luôn, hai người vừa ra cửa không lâu thì thấy một cô nương nhỏ nhắn đeo một cái gùi, làn da ngăm đen, nhưng nụ cười như nắng xuân.
– Bội Lan, muội tới rồi.
Miêu Bội Lan đi tới chào hỏi hai người xong, nói:
– Chiều qua và sáng nay muội lên núi đào thuốc, đào được cả gúi thuốc này, vừa rồi tới Ngõa thị bán, huynh đoán xem được bao nhiêu? Những 15 đồng đấy.
Nàng không phải người thích nói, lúc này nói cười hớn hở như thế cho thấy trong lòng vui mừng nhường nào, trông thấy vẻ vui sướng hạnh phúc của nàng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp:
– Muội thật là giỏi.
– Đều do Tả đại ca dạy.
Trong mắt Miêu Bội Lan, một ngày kiếm được tới 15 đồng là số tiền khủng khiếp lắm rồi, hơn nữa còn không vất vả như chặt củi, nàng đặt gùi xuống:
– Đây là thuốc huynh cần, muội nhìn thấy thuận tiện hái cho huynh.
Tả Thiếu Dương cầm lấy nhìn, chính là lộ lộ thông, thứ thuốc mà thời Đường còn chưa dùng, vốn chỉ thuận miệng nói, không ngờ Miêu Bội Lan chẳng những ghi nhớ mà còn hái cho mình, nói thế chẳng phải là trong lòng nàng có mình rồi, Tả Thiếu Dương yy liếc nhìn Miêu Bội Lan. Lúc này Miêu Bội Lan đặt cái gùi thuốc xuống đất, hai tay tan vào nhau làm động tác duỗi mình, mặt ngửa lên đón lấy cơn gió mát với vẻ thỏa mãn, tiểu giai nhân mười lăm mười sáu tuổi mà chớm có đường cong của phụ nữ, chiếc áo luôn bó khít với người để tiện đi rừng khiến bầu ngực trông cũng đầy đặn hơn, cảnh
đẹp đó làm Tả Thiếu Dương bất giác ngơ ngẩn.
Miêu Bội Lan bị ánh mắt si mê của Tả Thiếu Dương nhìn làm mặt đỏ tía tai, nhất là hình như còn nhìn ngực nàng, lúng túng không biết làm sao, quay người sang hướng khác. Hầu Phổ ở bên cạnh đành ho khẽ một cái nhắc nhở.
Tả Thiếu Dương định thần lại, chỉ muốn tát mình một, chết tiệt thế này là sao, gần đây đổ đốn thế này, nàng mới chỉ là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi thôi, sao mình lại có toàn ý nghĩ bậy bạ như thế, chắc tại mùa xuân rồi, cái mùa khốn kiếp làm người ta hay nghĩ bậy.
Ho khan che dấu tội lỗi, nói:
– Muội tới đúng lúc, ta và tỷ phu định đi xem đất, lần trước nói với muội rồi đó, ta muốn trồng thuốc, muội đi cùng tham mưu nhé.
Hồi Hương khẽ gật đầu.
Ba người họ đi bộ ra khỏi thành, Hầu Phổ là người tương đối nghiêm túc, có nhìn ra điều gì giữa Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan cũng không nói, chỉ nói công việc, hắn từng qua cái tuổi này rồi không có gì lạ, tiểu cữu cữu nên thành gia lập thất, có điều với tính nhạc phụ, xem ra không có tương lai.
– Ngoài thành nhiều đất hoang lắm, xem hết thì không biết đến bao giờ, tham bát bỏ mâm lại hỏng chuyện, nên xác định một phương hương, nhìn chuẩn rồi thì ta về làm thủ tục, dù sao là đất hoang, không chênh lệch nhau là bao đâu.
Chuyện này Tả Thiếu Dương không có nhiều ý kiến, tốt nhất để người hiểu ruộng đất hơn lên tiếng, hỏi Miêu Bội Lan:
– Muội thấy chỗ nào tốt?
– Gần sông hoặc suối cho dễ tưới tiêu, không thể cách thành qua xa, không tiện chăm sóc.
Miêu Bội Lan đáp mà không nhìn mặt y:
Hầu Phổ nghĩ một lúc nói:
– Vậy tới thượng du xem, cách thành năm dặm có con suối nhỏ, gọi là Đàm Khê, chảy từ sâu trong núi ra, ở đó có con dốc thoai thoải, hẳn là thích hợp.
– Được, thượng du nước sạch sẽ, chúng ta lên đó.
Mấy ngày tuyết lớn làm cỏ xanh, cành cây, tảng đá bên đường đều phủ lên lớp áo trắng, tuyết trên đường đi thì bị xe qua người lại dẫm đạp thành vũng bùn, phải cẩn thận đi sang lề đường.
Đi được ba dặm quan đạo chia nhanh rẽ lên hướng bắc, Hầu Phổ dẫn hai người rời đường chính, theo con đường nhỏ bị tuyết vùi lấp gần như không nhận ra là đường nữa, tới thượng du sông Thạch Kính.
Rời quan đạo là tiếng người tiếng xe yên ắng hẳn, đi thêm một tuần hương quả nhiên thấy một dòng suối nhỏ từ núi sâu chảy ra, đổ vào sông Thạch Kinh, con suối này lượng nước không lớn, đi qua chắc chỉ ngập tới gối, ở chỗ nước chạy chậm đã có quá nửa đóng băng.
Hẩu Phổ chỉ về phía trước:
– Sắp tới rồi đấy, đi thêm chút nữa là tới sơn cốc.
Đi không lâu liền thấy một ao nước, to chừng sân bóng, ao nằm dưới một vách đá, sâu thăm thẳm không thấy đáy, xung quanh ao đóng băng cả, đứng bên bờ nhìn kỹ, thi thoảng thấy cá dưới lớp băng bơi qua, chẳng sợ người bên trên, cứ thế lững thững bơi xuống đáy.
Xung quanh ao sâu là những ngọn đồi nhấp nhô, ngọn lớn nhất bên trên trụi lủi, chỉ toàn là cỏ dại và cây gai, cành lá bị tuyết kéo rịt xuống đất.
– Chính là đây, đệ thấy thế nào?
Hầu Phổ hỏi:
– Đệ đệ xem quanh đã.
Tả Thiếu Dương dẫm tuyết leo lên ngọn đồi, đồi không dốc lắm, đặc biệt là chân đồi, nhìn một hồi Tả Thiếu Dương gọi Miêu Bội Lan:
– Bội Lan, muội xem độ phì của đất thế nào?
Khác với dân nửa mùa như Tả Thiếu Dương, Miêu Bội Lan xem xét rất chú tâm, nàng đi hái thuốc, cho nên mang cả cuốc, gạt tuyết, đào hố băng, móc đất lên đập vỡ rồi kiểm tra kỹ càng.