Chương 11: Uống trước rồi nói
"Có chút đắng, mùi vị là lạ...!oái, để tở lòng thành, ta liền uống trước rồi nói..." Tô Thê Thê uống xong rượu trong chung liếm môi một cái, thấy Lục Phương Đình nhìn nàng chằm chằm, đến cả động tác thở hổn hển trước ngực cũng dừng lại, bộ dạng ngây người như vậy, rất dễ nhìn, cộng thêm bộ dạng ốm yếu, có một kiểu mỹ nhu nhược, Tô Thê Thê ầm thầm thất tiếc, cảm giác mình không cẩn thận nói ra lời trong lòng chắc là khiến người ta bối rối, vội vàng giải thích một câu.
Kiếp trước Tô Thê Thê thực sự thích uống rượu, bình thường không có việc gì cũng uống chút rượu đỏ cho mỹ dung, loại thích nhất chính là BAILEYS.
Ở Tô gia cũng không có cơ hội được uống, lúc này ngửi thấy mùi rượu ngón trỏ khẽ nhích, có chút thèm, đem rượu trong chung uống sạch.
Đây cũng vì Tô Thê Thê tin "người sắp chết, kỳ nhân dã thiện (một mình cũng hữu nghị)" (?), không có bí mật gì phải dấu diếm, ngược lại sẽ nhanh vào quan tài.
Nếu đã kết hôn rồi, thì chính là đứng trên một sợi dây, bình thường cùng một chỗ, không cần thiết phải câu nệ, lúc này chỉ còn hai người, cho nên Tô Thê Thê cũng không diễn, quyết định cùng Lục Phương Đình thẳng thắn.
"Ngươi là người bệnh, không cần làm, môi dính một chút là được rồi..." Tô Thê Thê thấy Lục Phương Đình lo lắng, ý nói hắn không cần uống, nhưng lại không cẩn thận đụng phải tay Lục Phương Đình, liền cảm thấy lạnh lẽo.
Lục Phương Đình vừa mới phát bệnh một lần, sắc mặt đã không tốt, tay lại lạnh lẽo, Tô Thê Thê nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn cứ như đang kỳ kinh nguyệt, bụng thiếu máu nên vậy, khụ khụ...!
Ánh mắt Lục Phương Đình tập trung trên mặt Tô Thê Thê, theo như lời Tô Thê Thê khẽ nhấp một chút, Tô Thê Thê liền đem mấy thứ này để lên bàn, đem mũ phượng như lạc đà sắp đè chết mình lấy xuống.
"Haiz...!nặng muốn chết....!rốt cuộc cũng thoải mái...!cảm giác cái đầu muốn bay a..." Tô Thê Thê xoa bóp làn da đến mép váy trước mặt Lục Phương Đình.
"Cây hồng huynh?" Tô Thê Thê mò tới, thấy Lục Phương Đình nhìn nàng, ánh mắt có chút ngây người, liền đưa tay trước mắt quơ quơ.
"Gọi Phương Đình là được..." Lục Phương Đình hơi chớp mắt chậm rãi nói, mang theo khí tức yếu ớt.
"Ta đây cũng không khách khí...!Phương Đình huynh, ngươi cùng ta đã bái đường thành thân, sau này sẽ là người một nhà, ta trước cũng không cần khách khí với ngươi, ở Hầu phủ đẹo mặt nạ, khi chỉ còn ta và người thì ta sẽ lấy xuống...!nếu còn mang, thực sự mệt mỏi...!Phương Đình huynh, ngươi ở trước mặt ta cũng không cần khách khí, muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười....!ngươi cảm thấy thế nào?" Tô Thê Thê kéo cái ghế đến trước mặt hắn ngồi xuống vỗ vai hắn như hai huynh đệ tốt.
Nàng biết mình nói có chút siêu thoát bất quá lúc này chỉ mới tiếp xúc, đúng lúc thử xem miễn cho sau này bị quản giáo, nói đến sau này nàng muốn ra ngoài, thê vi phu cương, xuất giá tùng phu luân lý cương thường trung thành, nàng muốn ra ngoài phải để phu quân đồng ý a, cho nên trước phải giữ gìn mối quan hệ rồi hãy nói...
Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, nghi hoặc, hiếu kỳ.
"Chắc ngươi còn chưa hiểu hết, không sao...!sau này chúng ta ở lâu thì sẽ là bằng hữu thôi...!con người ta rất dễ chung sống...!ngươi cảm thấy thế nào? nếu không được, ta cùng ngươi khôi phục lại dáng vẻ trước đó..." Tô Thê Thê nói, kính cẩn hành lễ với Lục Phương Đình.
Nghe người già nói Trấn Nam Vương thế tử có bệnh không tiện nói ra, bất lực, Tô Thê Thê đã cam chịu hắn là vô hại, lại có thể làm nam khuê mật nhân.
Nàng cũng không hoài nghi lời truyền Lục Phương Đình bất lực, nam nhân hay để ý có người nói mình không được, nếu bên ngoài tung tin giả, sao lại không nhanh bãi bỏ tin đồn, còn để truyền lâu như vậy, cũng không thấy Trấn Nam Vương phủ có hành động nào làm sáng tỏ...!
"Có thể..." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê nói.
"Người ngươi nhìn cũng không tệ...!dáng vẻ cũng xinh đẹp, làn da cảm giác ta cũng không sánh bằng, thực sự vượt qua tưởng tượng của ta, nam nữ là do dáng vẻ....!đáng tiếc..." Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói có thể, trên mặt cũng lộ nụ cười, vốn định nói đáng tiếc là nhất nam, đúng lúc dừng lại sửa lời nói, "đáng tiếc, có bệnh trong người...!nghĩ lại cũng thật đáng thương...!ngươi từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, thật ra là bệnh gì, hiện tại ngươi còn cảm giác khó chịu lắm sao?"
"Mang bệnh trong thai, cũng tốt, quen rồi..." Lục Phương Đình nói.
"Ta cũng không phải đại phu, không giúp được ngươi, nếu cần nhờ ta thì ngươi nhất định phải nói, đừng khách khí....!được rồi, ngươi biết nha hoàn hồi môn cùng Lý ma ma ở đâu không? chờ chút nữa rửa mặt thay y phục, làm sao đây? đồ của ta cũng không biết ở đâu?" Tô Thê Thê có chút mệt, lấy đồ trên đầu còn có trên người, nặng mấy chục cân, nói với thế tử xong, xác định một việc, nàng liền muốn tắm nước ấm, tốt nhất có thể được ăn thêm chút gì đó.
"Bà vú biết, nàng là ma ma quản sự chỗ ta....!ngươi cho người vào hết đi..." Lục Phương Đình nói.
Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói như vậy, gật đầu, chỉnh lại tóc, biểu tình đoan chính, hiền thục ưu nhã đi gọi người.
Lục Phương Đình dựa vào đệm nhìn về hướng Tô Thê Thê, tròng mắt mang theo hứng thú.
"Trinh thê huyện chủ an, nô tỳ là quản sự trong nhà này của thế tử tên là Mạc Tuệ Thục....!huyện chủ có thể gọi nô tỳ là ma ma...!nô tỳ đã cho người gọi Lý ma ma qua đây....!huyện chủ đừng vội..." một phụ nữ trung niên dáng vẻ phúc hậu đến thỉnh an Tô Thê Thê nói.
"Được, phiền Mạc ma ma....!Mạc ma ma, cái này mong ngài nhận lấy...." Tô Thê Thê nhìn Mạc ma ma gật đầu, lấy trong tay áo ra một cái hà bao đưa cho Mạc ma ma.
Không biết chỗ này có phong tục gì, thành thân đối phương còn phải phát hồng bao cho hạ nhân, trước đó đã chuẩn bị xong, may mắn nàng hiện tại còn có chút tích góp...Mạc ma ma nói cám ơn, kêu hai nha hoàn qua đây thỉnh an Tô Thê Thê.
"Nô tỳ Lan Tú thỉnh an huyện chủ..." một nữ tử trong đó thân cao chuẩn tướng mạo xinh đẹp hào phóng thỉnh an Tô Thê Thê, chính là nha hoàn trước đó nói với Tô Thê Thê "người bên cạnh thế tử không thể rời đi được."
Tô Thê Thê cười cho Lan Tú một cái hà bao, một nha hoàn khác đến trước mặt Tô Thê Thê chỉ bái một cái nhưng không nói gì.
Tô Thê Thê trước không chú ý, nha hoàn này tiến đến nàng mới chú ý đến nàng.
Nha hoàn này nhìn qua 14 15 tuổi, còn chưa đến tuổi gả đi, tóc búi hai bên, đôi mắt đặc biệt to, cực kỳ hữu thần, lộ ra sự thuần khiết ngây thơ, trên mặt còn mũm mĩm, quai hàm căng thịt trắng trẻo, môi mím nhìn qua 10 phần tính trẻ con.
Nàng hành lễ với Tô Thê Thê, mắt nhìn Lục Phương Đình, mang theo sốt ruột.
"Huyện chủ xin đừng trách tội, đây là nha hoàn thân cận của thế tử tên Thanh Chỉ...!nàng không nói được, vì bị câm, tai cũng không nghe được..." Mạc ma ma kéo nha hoàn kia lại đến xin lỗi Tô Thê Thê.
"Không sao, nàng hình như muốn gặp phu quân, ngươi đi đi..." Tô Thê Thê cẩn thận đưa cho Thanh Chỉ một cái hà bao, sau đó ra dấu báo cho nàng biết, Thanh Chỉ nhìn Tô Thê Thê cảm kích gật đầu, bước chân nhanh đến trước