Chương 16: Sinh hứng thú
Người tam hoàng tử nói chuyện chính là Lục Phương Đình, nàng được Thanh Chỉ đỡ theo hướng ngược lại Tô Thê Thê đi qua, phía sau còn có một hạ nhân.
"Vậy thì sao?" Lục Phương Đình mệt mỏi nói, dáng vẻ nhìn như không có chuyện gì.
"Ngươi không còn là Lục Phương Đình khi còn nhỏ mọi chuyện đều xuất chúng nữa rồi, hiện tại ngươi đến cả bước đi còn phải nhờ người giúp đỡ, đến cả ta ngươi cũng không bằng, thì còn có mặt mũi gì nữa chứ?" trên khuôn mặt anh tuấn của tam hoàng tử lộ ra biểu tình khinh miệt, nhìn Lục Phương Đình nói một câu nhẹ bỗng.
"Ngươi chế nhạo một người sắp chết, là có ý gì?" Lục Phương Đình nhíu mày hỏi, cầm khăn che miệng thở hổn hển, Thanh Chỉ vội dùng thuốc uy cho Lục Phương Đình.
"Tuyệt sắc này vô phúc dùng, thực sự đáng tiếc...!bất quá ta có thể chờ, không ngại cười một quả phụ làm tiện thiếp." tam hoàng tử nhìn Lục Phương Đình xì cười một tiếng nói, cất bước đi, dường như sợ Lục Phương Đình thở dốc lây cho hắn.
Lục Phương Đình híp mắt nhìn hướng tam hoàng tử bỏ đi, ánh mắt khó hiểu người Cung gia quả nhiên vô tình, còn phải cẩn thận ánh mắt...!
Thanh Chỉ tuy không nghe được gì, nhưng thấy tam hoàng tử đi rồi cũng trợn mắt giận dữ nhìn hướng tam hoàng tử đi xa.
"Không cần để ý....!về noãn các đi!..." Lục Phương Đình ra dấu cho Thanh Chỉ nói, Thanh Chỉ thu ánh mắt đỡ Lục Phương Đình đi tiếp.
Mặc dù Lục Phương Đình nói không để ý nhưng trong lòng vẫn âm thầm tính toán, vừa rồi Tô Thê Thê nói ra nguyên nhân với tam hoàng tử đó là do đích mẫu ép nên mới phải làm theo, nói cách khác không bị ép thì nàng sẽ chọn tam hoàng tử sao?
Cho dù như thế nào, thì trinh liệt cùng lắm là do Tô Thê Thê mượn cớ, cũng không hề như lời nàng nói, vậy thì việc nàng buôn bán giúp Lục gia cũng chưa chắc là là chân ý.
Nàng nhìn như đơn giản nhưng lại có nhiều không đơn giản.
Lục Phương Đình cùng Thanh Chỉ đến sảnh đường có các nam nhân ở đó, vài liên khâm (anh em cột chèo) cùng nhạc phụ đại nhân An Bình Hầu đang trò chuyện với nhau vui vẻ.
"Hiền tế, nhanh ngồi xuống đi, cảm thấy khá hơn chút nào không?" An Bình Hầu thấy Lục Phương Đình quay về liền nghênh đón.
Lục Phương Đình ở trong phòng có chút chán nên mới ra ngoài, chỉ là không ngờ gặp phải tam hoàng tử bên ngoài theo nàng.
"Nhạc phụ đại nhân khách khí rồi, tiểu tế sao dám nhận....!khụ khụ.....!nhạc phụ đại nhân, ngày mai, ta đem của hồi môn cùng vài hạ nhân đưa đến phủ a....!khụ khụ..." Lục Phương Đình thở hổn hển nói, tựa như đang đè nén phẫn nộ.
"Hiền tế, đây là ý gì?" An Bình Hầu khó hiểu, Lục Phương Đình cầm khăn che miệng không nói chuyện, xua tay để cho Thanh Chỉ ra lệnh cho hạ nhân đứng đằng sau nói chuyện.
"Mới vừa rồi, chúng ta ra ngoài, có một hạ nhân hầu phủ, theo dòng người về thăm gia đình vợ tìm người thân của mình, hỏi mới biết những hạ nhân từ hầu phủ đến chỗ chúng ta, khế ước bán thân còn nằm trong tay hầu phu nhân, hạ nhân bên chỗ chúng ta còn có người thân đang làm việc hầu hạ trong hầu phủ, thậm chí có cả phụ mẫu phải chia lìa, nhưng không biết là lý do vì sao? tuy Lục gia Trấn Nam Vương xuống dốc, nhưng cũng không tùy tiện đến mức dùng của hồi môn của thê tử, ham muốn vài cái hạ nhân như vậy..." Lục Phương Đình cho hạ nhân sau lưng nói.
"Còn có việc này sao?" An Bình Hầu nhíu mày, Vương thị chuẩn bị của hồi môn cho Tô Thê Thê có mờ ám, hắn mở một mắt nhắm một mắt, không quan tâm việc Vương thị làm nên bỏ qua, nhưng không ngờ Lục Phương Đình lại biết, hơn nữa còn nói vào lúc này, khiến An Bình Hầu có chút hoảng sợ, trong một nơi nhà quyền quý như vậy cũng không nên làm chuyện này.
"Nhạc phụ đại nhân không tin có thể đi hỏi một chút..." Lục Phương Đình chầm chậm nói không thèm nhắc lại, An Bình Hầu vội trấn an Lục Phương Đình, hứa hẹn nhất định sẽ cho Lục Phương Đình một cái công đạo.
Lục Phương Đình uể oải ngồi, không nói thêm gì nữa, lúc trước Tô Thê Thê nhắc đến chuyện này, Lục Phương Đình cũng đã đáp ứng thì dĩ nhiên sẽ làm được, cũng không thể vì chuyện khác mà nói không giữ lời được.
Một bên khác, Tô Thê Thê vào trong viện Tứ di nương, gặp được Tứ di nương.
Có lẽ được An Bình Hầu sủng ái ít ngày, khí sắc Tần thị thoạt nhìn tốt hơn nhiều, thấy Tô Thê Thê liền muốn khóc, nhưng thấy Tô Thê Thê cười lại kéo nàng ngồi xuống nói.
Tần thị chỉ có bản lĩnh thường dân, trong nhà có mẫu thân biết thêu, truyền lại cho nàng, kiếm chút tiền tiêu, vì dung mạo xuất chúng được An Bình Hầu chú ý đến, cưới về làm thiếp.
Tô Thê Thê hỏi Tần thị về chuyện gia công của Tần gia, đang nghĩ xem có thể tìm được người giúp một tay hay không.
"Ngươi có thể đến cửa hàng xử lý với thủ hạ, tăng thêm chút thu nhập cũng tốt...!di nương vô năng, cũng không có cách nào dạy ngươi....!bất quá di ma ngươi trong nhà có tiệm bán lụa, cố gắng cũng có chút kinh nghiệm, ta cho người qua nói chuyện, ngươi định ngày đến gặp nàng..." Tần thị nói với Tô Thê Thê, nói đến di ma chính là tỷ tỷ Tần thị.
Tô Thê Thê liền định thời gian với Tần thị, Tần di ma, Tô Thê Thê cũng có nhớ đến, có vài phần giống Tần thị, nhưng không ôn nhu như là Tần thị, dáng vẻ có chút cay nghiệt, mỗi lần đến Hầu phủ luôn quở trách Tần thị vài câu, nhưng cũng mang vài thứ đến cho nàng, coi như là cùng Tần thị tỷ muội tình thâm.
Cửa tiệm của Tần di ma cũng không lớn, bất quá có người hỗ trợ dù sao cũng nhanh hớn kẻ mù làm bậy.
Tô Thê Thê ở chỗ Tần thị nói vài câu, thì tiệc rượu về thăm nhà vợ cũng bắt đầu rồi, Tô Thê Thê cũng nhanh đến đó.
Lúc gần đi, Lục Phương Đình lại kéo tay Tô Thê Thê ra nắm, thấy nàng thụt lại đành phải duỗi ra, dường như không tình nguyện cùng nàng ân ái, đối với một nha hoàn thì luôn chú ý thân thiện, còn cùng với phu quân như nàng thì lại làm như xa lạ, chắc là không thích nàng thật rồi a.
Lời nói Lục Phương Đình cũng có hiệu quả tương đối, An Bình Hầu ít ngày sau cũng tự mình gửi đồ sang, còn nói là do phu nhân nhà mình sở ý, đã phạt bế môn ba tháng, còn đem hết khế bán thân hạ nhân của Tô Thê Thê, còn có họ hàng của bọn họ đều đem đến còn tặng thêm cho Tô Thê Thê hai cái cửa hàng.
Tô Thê Thê giải quyết xong một chuyện phiền não liền hài lòng, vì cảm tạ Lục Phương Đình giúp đỡ, liền làm một cái nội khố cho nam sĩ tặng Lục Phương Đình, còn khố bông cho nam sĩ, còn có cửa mở ra đằng trước, thuận tiện cho việc đi tiểu.
Lục Phương Đình cầm món y phục kỳ lạ này, thấy cái cửa đó, cũng cạn lời hồi lâu, sau đó lại tựa như tạo cho nàng một ý kiến mới.
Khố bông này có thể giữ ấm, vải ít nhưng lại so với đồ người Hồ hay quân phục