Chương 20: Phát hiện chân thân
Dáng đi của đại hoàng tử Cung Hi Thừa không chút lo lắng, dường như đang vui đùa cùng con mồi, khóe môi nhếch lên cười, ung dung tiến đến vào núi giả, với sự ốm yếu của Lục Phương Đình thì tốc độ bảo chạy hẳn là không xa, Cung Hi Thừa không cảm thấy nàng chạy quá xa, nghĩ rằng đi tới thì có thể nhìn thấy Lục Phương Đình chật vật chạy trốn, nhưng lại không nhìn thấy bóng người nào.
"Chạy nhanh thật..." Cung Hi Thừa, cười cười, không ngạo chơi trốn tìm.
Lục Phương Đình còn chưa phát độc hoàn toàn, vẫn còn chút khí lực, vừa vào phía sau núi giả, thì tăng nhanh tốc độ, vòng vèo vài nơi, đi ngang qua một cửa động của núi giả, liền đem áo khoác trên người ném qua một góc, tạo hiện trường giả.
Nàng đi quanh co vài đoạn, tìm được một cái động trong núi giả liền chui vào trốn.
Không phải Lục Phương Đình không muốn chạy xa hơn, nhưng hoạt động nhiều khiến tốc độ máu nàng chảy nhanh hơn, độc cũng phát ra mạnh hơn, nàng đã hết sức, chạy không nổi nữa, cho nên chỉ có thể tạm thời dùng chút kế sách.
Dựa vào vách động núi giả sau lưng, Lục Phương Đình lấy một lọ dược trong áo, mở ra đổ đan dược ra tay nuốt vào, trong bóng tối u ám đôi mắt mang theo chút mờ mịt, nháy mắt lại thanh tỉnh, Lục Phương Đình vươn bàn tay thon dài đến ống giày, kéo một thanh chủy thủ ra, ánh sáng nội liễm trầm đục, trong bóng tối nhìn không kỹ cũng khó để ý đến.
Lục Phương Đình cầm chủy thủy để trong lòng bàn tay, trở cánh tay bàn tay áp xuống tự nhiên.
Y phục Lục Phương Đình đã thấm ướt mồ hôi, làm da bạch sắc đã phủ một lớp nước, mi dài cũng ứ nước, tựa như mới bước ra từ trong nước, gió lạnh kéo đến, nơi tóc ngưng nước lại phủ lên một lớp sương trắng, dần dần hòa tan với nhau.
***
Bên kia Tô Thê Thê còn đang chạy bên ngoài nhìn ngó xung quanh, không nhìn thấy tiểu công chúa, liền thở phào nhẹ nhõm, muốn tìm Lục Phương Đình cũng không thấy đâu.
"..." Tô Thê Thê cảm giác mình không có nghĩa khí, để lại một mình Lực Phương Đình, sẽ không bị công chúa kéo lại hành hạ đó chứ?! công chúa chắc không tàn nhẫn đến như vậy đâu a, không đến nỗi nghiêm phạt một người ốm yếu như vậy? dù gì Lục Phương Đình cũng là thế tử quận vương, so với nàng thân phận vẫn hơn một chút a....!
Tuy Lục Phương Đình muốn cùng nàng "viên phòng", nhưng hôm nay coi như nghĩa khí, cũng đã giúp nàng giải vây, khi đánh đàn, khí chất cùng khí tràng thanh nhã, đôi tay cũng không thấy gì là đối nghịch, nếu là nữ nhân, nàng nhất định sẽ yêu thích người đó, chỉ tiếc....!
Tô Thê Thê sợ Lục Phương Đình xảy ra chuyện, tìm dám thái giám cung nữ xung quanh hỏi thăm, có tiểu thái giám nhìn thấy thì nói với Tô Thê Thê rằng Lục Phương Đình và đại hoàng từ đi về hướng kia, Tô Thê Thê thở phào nhẹ nhõm, Lục Phương Đình không bị công chúa dày vò là được rồi, Tô Thê Thê nhìn qua hướng đi đến chỗ hội hoa đăng, chỗ đó chắc có nhiều tiểu thư tỷ tỷ xinh đẹp để ngắm.
"Thê Thê...." Tô Thê Thê nhờ một cung nữ đưa nàng đến đó, còn chưa đến nơi, thì gặp một người nữa, là tam hoàng tử.
Tam hoàng tử khoát tay để cung nữ dắt Tô Thê Thê đi lui xuống, mặt mỉm cười, trong mắt có thâm tình, cứ vậy nhìn Tô Thê Thê.
"Thỉnh an điện hạ....!thỉnh tam hoàng tử, đừng gọi ta là Thê Thê...." Tô Thê Thê bị nhìn đến dựng tóc gáy, trong lòng thầm nghĩ không ổn.
"Thê Thê, ngươi biết không? từ lần đầu ta nhìn thấy ngươi, thì đã kinh động trong lòng, không thể quên được.
Ngươi là nữ nhân ta thấy hơp tâm lý nhất.
Khi đó, ta đã nghĩ sớm muộn sẽ có ngày, ta thú ngươi.
Khi đó ta sẽ thành tâm thành ý thú ngươi, nếu ta không phải đã có chính phi, nhất định sẽ nạp ngươi là chính phi!" tam hoàng tử nói.
"Điện hạ không cần nói như vậy đâu.
Ta đi trước..." Tô Thê Thê chảy nhiều mồ hôi, mặc kệ tam hoàng tử là thật tình hay giả dối, nàng không muốn nghe một câu nào hết.
"Thê Thê, Lục Phương Đình không có điểm nào xứng với ngươi, ngươi xinh đẹp như vậy sao có thể xứng với kẻ sắp chết kia, ta thực sự thấy đáng tiếc cho ngươi...!ngươi yên tâm, ta không quan tâm quy củ là gì, ta chỉ muốn ngươi biết, ta thích ngươi....!nếu có một ngầy, ngươi không bị trói buộc, ta sẽ đến cầu thân với ngươi....!ta sẽ chờ ngươi..." tam hoàng tử cản Tô Thê Thê lại, vẻ mặt thâm tình nói.
"Thất lễ..." khóe miệng Tô Thê Thê giật một cái, nói xong liền lách người chạy.
Tô Thê Thê cũng đang chờ làm quả phụ, thuận theo tự nhiên, cũng không mong người kia chết, nghe lời tam hoàng tử nói cũng không vui được.
Gặp thê tử người khác bày tỏ, mặc kệ mục đích của hắn là gì, hành vi như vậy thực sự rất khốn nạn, nếu là kiếp trước, Tô Thê Thê đã cho một bạt tai rồi, nhưng hiện tại nàng không thể đắc tội nhân vật lớn này, đành phải bỏ chạy, sau này phải tránh xa là ra tốt nhất.
Tam hoàng tử nhìn dáng vẻ Tô Thê Thê hoảng sợ bỏ chạy, khóe miệng lộ ra nụ cười, cũng không hề đuổi theo, chạm rãi xoay người, vẫn còn nhiều thời gian, hắn sớm muộn gì cũng sẽ "tiến công chiếm đóng" mỹ kiều nương này, đến khi đó, không những có thể rửa sạch được cái "thua" nhục nhã trước mặt Lục Phương Đình, mà còn cho Lục Phương Đình đội nón xanh, nói không chừng còn lấy được chút bí mật của Lục gia, nếu có thể mượn được thế lực tàn của Lục gia, như vậy càng tốt...!
"Nữ tắc nhân gia, ngươi hẳn biết dụng ý của ta chứ? mỹ nhân nhiều như vậy, ta cũng không thiếu một ai.
Sau này ngươi phải cẩn thận giữ gìn mối quan hệ với nàng, nàng còn hữu dụng..." tam hoàng tử lúc xoay người đi còn nhìn thấy được vẻ mặt u oán của ngũ tiểu thư An Bình Hầu Tô Nhược Phượng, hắn cười nhạt một cái, ném tay nàng kéo đi chậm rãi nói.
"Thiếp đã biết." biểu hiện trên mặt Tô Nhược Phượng đã khá hơn một chút, lần nữa mang theo vẻ ngạ nghễ, khinh thường nhìn thoáng qua hướng Tô Thê Thê chạy đi.
Bên kia Tô Thê Thê đang chạy đi, đột nhiên nghe thấy có âm thanh quen thuộc vang lên, nghe tiếng nói đó chân nàng suýt chút lại mềm ra.
"Thôn phụ hương dã từ đâu đến, thấy bổn cung sao không hành lễ, còn ra thể thống gì?! người đâu, bắt nữ nhân kia lại cho ta, vả miệng hai mươi cái cho ta." giọng nữ thanh thúy còn non nớt, theo sau là tiếng bước chân rầm rộ.
Đằng trước là một tiểu loli xinh đẹp mặc y phục tinh xảo, mang theo vài tên thái giám cung nữ chạy theo bắt một nữ nhân không biết là phu nhân của ai chuẩn bị tránh tội, tiểu loli môi hồng răng trắng, mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn khả ái như là nhân vật hoạt hình, lại khiến Tô Thê Thê sợ hãi không thôi, đây chẳng phải tiểu công chúa Cung Lạc Vân mà nàng không muốn nhìn thấy nhất đó sao?!
"Sao mà đen đủi như vậy a?!" Tô Thê Thê rơi lệ, công chúa này vốn đâu nói đạo lý được, nhìn khí thế bọn họ hùng hổ, đúng là đáng sợ, nhân lúc còn đứng xa nàng chưa phát hiện ra mình, mau chạy thôi, Tô Thê Thê quyết tâm, bất chất tất cả, nhanh chân đổi hướng tiếp tục chạy, phương hướng trở thành hình tam giác ngay chỗ tam hoàng tử và Cung Lạc Vân đang đứng.
Bọn họ là người nhà với nhau, gặp nhau cũng chựa chắc sống hòa bình, Tô Thê Thê cũng không muốn bị vả miệng.
"Người kia bộ dạng vội vàng, người trong hoàng cung cũng có thể thất lễ như vậy sao? còn không mau đứng lại cho ta! to gan! người đâu, mau đuổi theo bắt lại cho ta, vả miệng bốn mươi cái!" Tô Thê Thê đang chạy, đột nhiên nghe thấy tiếng nũng nịu phía sau, đó là tiếng Cung Lạc Vân đang nói, trong lòng Tô Thê Thê liền nổi điên chửi tục, không dám quay đầu lại, nhân lúc không ai thấy thì mau chạy a.
Cung Lạc Vân ở chỗ Lục Phương Đình, không được như ý, chịu biệt khuất một trận, thấy ai cũng khó ưa, khắp nơi kiếm chuyện, đứng nhìn đằng xa tuy không thấy được, nhưng vì tức giận trong lòng, nên muốn bắt người lại tra tấn một phen!
Đằng sau là tiếng bước chân nhao nhao, Tô Thê Thê chạy lung tung, nhìn thấy ngọn núi giả, không chút suy nghĩ liền