Vương Sương Lộ qua ngày thứ hai cũng đã đi, nàng được hoàng đế đặc phê, nghĩ đến chắc là được sủng ái nhiều.
Tuy nàng nói rất hợp ý Tô Thê Thê, nhưng Tô Thê Thê cũng không đối đãi với nàng như bằng hữu, Lục Phương Đình có nói không thể dễ dàng tin người khác, cẩn thận từ lời nói đến việc làm, nàng vẫn còn nhớ rõ a.
Trước khi đi Vương Sương Lộ còn dặn dò Tô Thê Thê, nếu có việc cần cứ tìm nàng, đến cả cách liên lạc cũng để lại, nàng nói có mua chuộc một thái giám hay ra ngoài thám thính.
Tô Thê Thê cảm ơn nàng, cũng không để ý chuyện này.
Trước ngày đi Tô Thê Thê cũng lo lắng cả một đêm, khi Vương Sương Lộ đi rồi, Tô Thê Thê không đi liền, mà nàng đang chờ, chờ Lục Phương Đình phái người chuyển tin cho nàng.
Thiên Bảo Các liên quan đến Lục Phương Đình là bí mặt, Tô Thê Thê biết, đây cũng là các nàng trao đổi thông tin, Lục Phương Đình tặng đồ cũng thông qua Thiên Bảo Các mang đến.
Tô Thê Thê chờ một ngày, vẫn không có tin tức của Lục Phương Đình, ngày thứ hai trời sáng, liền mua một cái xe ngựa đi vào thành.
Cả kinh thành giăng đèn kết hoa như mừng năm mới, mang theo màu đỏ rực, đèn đỏ lung linh, liễm đỏ câu đối đỏ, chữ hỷ đỏ, hầu hết đều thể hiện nữ nhi của hoàng đế sắp xuất giá, tuyết còn chưa tan, dưới màu đối lập của đỏ trắng, càng khiến cho màu đỏ thêm sinh động chói mắt.
Nhưng thay đổi được gì? Tô Thê Thê cảm thấy rất xa vời, Lục Phương Đình mang trách nhiệm nặng bao nhiêu, nàng không biết, nàng chỉ biết những mạng người kia, cho dù là một thôi, cũng là đã nặng ngàn cân rồi.
Tô Thê Thê muốn gặp Lục Phương Đình chỉ có thể đến Thiên Bảo Các, mấy lần trước đi, đều là mượn danh nghĩa đi lấy đồ.
Dù sao đến Tĩnh Hư Quan ở an toàn, nhưng phí dùng rất đắt, mọi người ai cũng biết.
Tô Thê Thê mặc rất dày, khoác áo đội nón, toàn thân chỉ lộ ra đôi mắt, được Tử Trúc đỡ đến Thiên Bảo Các, vào phòng ấm áp mới cởi áo khoác ra.
"Hôm nay có tin gì cho ta không?" Tô Thê Thê liền hỏi chưởng quỹ.
"Không có tin gì cả, không biết phu nhân cần gì? tiểu nhân đi chuẩn bị." Chưởng quỹ nói với Tô Thê Thê, hiện tại thái độ của hắn đối với Tô Thê Thê rất tôn kính, vì Tô Thê Thê đang hợp tác cùng bọn họ, cũng vì Tô Thê Thê có quan hệ với "các chủ" trong truyền thuyết.
"Hai ngày tới ta sẽ ở đây, ngươi có cách nào liên lạc với người của trấn nam vương phủ không? dù không liên lạc được, thấy thế tử đi đâu cũng báo cho ta biết một tiếng, ta có chuyện muốn làm." Tô Thê Thê nói với chưởng quỹ, Lục Phương Đình là "các chủ" thân phận còn mơ hồ, chưởng quỹ cũng không biết, mỗi lần đều chỉ cầm ấn tin chỉ huy, Tô Thê Thê cũng không để lộ, nhưng mà hiện tại nàng chỉ muốn nhìn thấy Lục Phương Đình, chỉ có thể nhờ vào bọn họ.
"Được, ta sẽ an bài giúp phu nhân." chưởng quỹ nói với Tô Thê Thê.
Tô Thê Thê ở trong phòng nóng lòng chờ, Lục Phương Đình cũng không gửi tin cho nàng, không biết đã xảy ra chuyện gì, hay là vững tâm thật như vậy, không cho nàng biết, coi như mọi chuyện cứ vậy xảy ra.
"Phu nhân có thể ở trong lầu trạng nguyên, chỗ đó rất an toàn.
Ta tìm ngưởi hỏi một chút, thế tử trấn nam vương, sáng mai đến phủ dự tiệc của thân vương, đó là sinh thần của thân vương." hiệu suất của chưởng quỹ khá cao, không bao lâu liền đến nói với Tô Thê Thê.
"Được, tôi biết rồi, đa tạ." Tô Thê Thê cảm ơn chưởng quỹ, cùng Tử Trúc đến lầu trạng nguyên đã được an bào trước, rồi chờ ngày mai đi "cướp" Lục Phương Đình.
Buổi tối Tô Thê Thê tính toán lên tinh thần tốt cho mình, sau đó thì ngủ, sáng sớm liền tỉnh lại, sợ bỏ mất thời cơ gặp Lục Phương Đình.
Mặc đủ đầy xong, Tô Thê Thê đi đến trấn nam vương phủ chúc mừng sinh thần thân vương, khi tuyết tan là lúc lạnh nhất, chút gió thổi cũng đã thấm vào cương, đây chính là cái rét thấu xương.
Tô Thê Thê bọc kín người, vẫn cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đếm tâm cũng lạnh.
"Xe ngựa đến!" Tô Thê Thê thấy xe ngựa, tâm lý có chút hồi hộp, bất chấp mọi thứ, chạy đến cản xe ngựa.
"Người phương nào đến, dám cản xe ngựa của thế tử trấn nam vương!" hộ vệ cạnh xe ngựa, mặc đồ cấm vệ hoàng gia, mắng.
"Ta là thế tử phi trấn nam vương, được hoàng thượng thân phong, các ngươi tránh ra, ta muốn gặp thế tử!" Tô Thê Thê như nổi điên nói, nàng lần này cần giả điên.
"Thế tử phi cái gì, thế tử phi đã sớm bị hưu, ngươi cái mụ điên này, còn không mau cút đi!" người kia trợn mắt nói.
"Ngươi nói bậy cái gì, hôm trước chúng ta mới đại hôn xong, sao lại hưu? thế tử gia, người mau ra gặp thiếp, nô tài kia nói gì vậy a." Tô Thê Thê thấy xung quanh không có ai liền cao giọng nức nở.
"Dân phụ khóc lóc om sòm, đánh đuổi đi." âm thanh bên trong truyền ra, là âm thanh trung tính của Lục Phương Đình.
"Nghe thấy chưa? còn không mau cút đi! ngươi muốn tìm xui hả? hai ngày nữa thế tử gia sẽ đại hôn với công chúa, ngươi cái nữ nhân điên này." người kia đẩy Tô Thê Thê một cái, Tô Thê Thê ngã xuống tuyết, Tử Trúc đứng một bên đỡ lấy Tô Thê Thê, mắt nhìn xe ngựa.
"Thể tử gia...!Lục Phương Đình...." Tô Thê Thê lớn tiếng kêu, gọi hồi lâu không có đáp lại, phổi lại đau.
Xe ngựa vẫn tiếp tục đi, Tô Thê Thê chạy vài bước, muốn chạy theo, lại bị đẩy một cái, Tử Trúc cũng bị đẩy theo ngã xuống tuyết.
"Xong rồi." Tô Thê tái mặt, thì thào nói.
"Phu nhân, chúng ta về khách điếm thôi." Tử Trúc nói, giọng nói cũng có chút tức giận.
Tử Trúc biết Tô Thê Thê bị Lục Phương Đình hưu, nhưng trước khi đi, Tử Trúc không có ở trấn nam vương phủ mà bị Lục Phương Đình mang đến cho Tô Thê Thê, còn dặn nàng sau này nhận Tô Thê Thê làm chủ nhân, Tử Trúc biết, Lục Phương Đình có tình với Tô Thê Thê, nhưng hiện tại là tính huống gì vậy?
"Đau quá." Tô Thê Thê nói, không biết là phổi đau, hay là lòng đau, nàng cảm giác nói không ra lời, thân thể nhịn không được mà run lên.
"Phu nhân, người không sao chứ? có cần uống thuốc không?" Tử Trúc, xem tình trạng của Tô Thê Thê thực sự không tốt lắm, lo lắng nói.
"Không đúng, không thể nào." Tô Thê Thê lắc