Hành lễ tế tự cúng bái phạm âm, vướng lại tiếng rên thở dốc nỉ non, Lục Chiêu Nghi trước đó tùy ý để hoàng hậu làm, sau đó thì chủ động vui vẻ với hoàng hậu, khiến cho hoàng hậu vui mừng, sắc diễm giữa chân mày càng thêm đậm.
"Dung nhi, sao ngươi lại lợi hại như vậy....!ta..." hoàng hậu thở hổn hển, nói ngắt quãng.
"Uyển nhi....!Uyển nhi...." Lục Chiêu Nghi động tình kêu tên của hoàng hậu, học cách hoàng hậu dùng với nàng, hai người quấn lấy nhau.
Không biết qua bao lâu, âm thanh vẫn còn, hai người đã dừng thở dốc.
"Dung nhi, ngươi cũng thích ta chứ? Dung nhi...." hoàng hậu ôm Lục Chiêu Nghi nói, hai người lõa thể ôm nhau, chỉ đắp một cái áo trắng, thở dốc.
"Uyển nhi, ngươi nói xem?" Lục Chiêu Nghi nhẹ nhàng xoa gò má ủng hồng của hoàng hậu, dung nhanh thanh lệ lộ vẻ đau lòng.
"Dung nhi, ta rất vui...!chờ hỏa táng lão già kia, chúng ta mượn danh nghĩ thủ lăng ra khỏi hoàng cung, khi đó chúng ta đi đâu cũng được?" trên mặt hoàng hậu đầy tiếu ý nói.
"Uyển nhi, ngươi cảm thấy để tam hoàng tử lên đế vị, chúng ta có thể nhàn rỗi được vậy sao?" Lục Chiêu Nghi vuốt tóc hoàng hậu nói.
"Ai đăng cơ, mà chẳng giống nhau, ngươi với ta không nắm chuôi tranh quyền, tránh khỏi hoàng cung bẩn thỉu này, chúng ta cùng nhau đến nơi chúng ta muốn đến." hoàng hậu nói.
"Không phải vậy, tam hoàng tử không phải kẻ dễ đối phó.
Ta muốn để Nguyên nhi đăng cơ, ngươi và ta đều là hoàng thái hậu, thiên hạ Đại Sở này ta và ngươi cùng chung, ai dám làm khó chúng ta?" Lục Chiêu Nghi híp mắt nói.
Lục Chiêu Nghi vốn không có cảm giác với hoàng hậu, nàng vẫn thích nam tử, nhưng không thích lão hoàng đế kia, vào cung làm phi, là vì bị lão hoàng đế ép, bị gia tộc ép, không còn đường khác, chỉ có thể vào đây.
Trước kia hoàng hậu luôn chiếu cố nàng, nàng cảm niệm ân tình của nàng, cũng biết được ý của nàng, nhưng mà coi như không biết, hiện tại hoàng đế đã chết, tam hoàng tử nắm binh quyền Đại Sở, trở thành thái tử, nàng thuận ý hoàng hậu để hoàng hậu tùy ý làm trên người nàng, chỉ vì muốn lấy lòng hoàng hậu, nội ứng ngoại hợp với Lục Phương Đình, vì muốn chuẩn bị cho con trai mình đăng cơ.
Nàng không ngờ, hoàng hậu đối với mình lại tình sâu như thế, cùng hoàng hậu hợp hoan từ bị động đến chủ động, nàng cảm thấy nửa đời trước chẳng có được gì, giờ trong kế hoạch lại có thêm hoàng hậu gia nhập.
Bây giờ nàng cũng đem suy nghĩ thật của mình nói với hoàng hậu, chờ mong nàng cùng chung tay giúp sức.
"Dung nhi, Nguyên nhi sao làm hoàng đế được? không phải hắn bị đần độn sao?" hoàng hậu sững sốt không hiểu hỏi.
"Uyển nhi, bây giờ ta cũng không gạt ngươi nữa, Cung Khánh Long, trước kia có người kê thuốc độc hại con ta, bị ta phát hiện, cho nên từ lúc đó đến giờ ta luôn giả vờ." giọng Lục Chiêu Nghi trong trẻo lạnh lùng lộ ra hận ý.
"Thì ra là vậy, thì ra Dung nhi lợi hại như vậy.
Cung Hi Triều dĩ nhiên là không thể bằng Nguyên nhi được rồi, nhưng hiện tại Cung Hi Triều cầm binh phù, bắt các vương công quý tộc không phục giết hết rồi, chúng ta làm sao đối phó hắn được?" hoàng hậu nghe Lục Chiêu Nghi liền cau mày hỏi.
Có thể giúp con trai Lục Chiêu Nghi lên làm hoàng đế, hoàng hậu yêu ai yêu cả đường đi, dĩ nhiên cảm thấy người này so với CungHi Triều làm hoàng đế sẽ tốt hơn.
"Cháu ta là Phương Đình đã điều đại quân trấn nam đến đây rồi, vài ngày nữa sẽ đến, khi đó sẽ có một trận đánh lớn, chúng ta cần phải nội ứng ngoại hợp.
Nhà mẹ đẻ của Uyển nhi, không phải có người nhận chức ở Vũ Lâm quân sao? nếu Uyển nhi tin ta, thì thuận theo hắn, mang theo Vũ Lâm quân chờ thời cơ thích hợp làm phản.
Nếu có thể mở cổng thành, đại quân trấn nam thu phục hoàng thành chỉ là chuyện nhanh chóng! đến khi đó, Uyển nhi chỉ cần công bố với bên ngoài, Cung Hi Triều hành thích vua đoạt vị, đại quân trấn nam bình định lập đại công, mọi chuyện sẽ tự nhiên danh chính ngôn thuận." Lục Chiêu Nghi nói với hoàng hậu.
"Dung nhi nói vậy, ta sẽ tin Dung nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thuyết phục huynh trưởng của ta.
Nhưng mà đại quân trấm nam đến đây, phía nam thất thủ sẽ có nguy hiểm gì không? Triệu quốc luôn dòm ngó." hoàng hậu nói.
"Uyển nhi, ngươi cứ yên tâm đi, Phương Đình và tân hoàng Yến quốc từng có hiệp nghị, để hắn kiềm chế binh mã Triệu quốc.
Đây là kết hoạch Phương Đình đã sắp xếp từ trước rồi." Lục Chiêu Nghi nói.
"Nhà mẹ đẻ Dung nhi quả nhiên là nhân trung long phượng.
Dung nhi, ta dùng tính mạng cả nhà ta trên dưới trăm mạng người, ủng hộ ngươi, chỉ cầu chuyện thành công.
Dung nhi cùng ta song túc song phi, vĩnh viễn không chia cách." hoàng hậu nhìn Lục Chiêu Nghi nói.
"Uyển nhi, ta sao nỡ cam lòng chia lìa Uyển nhi? dĩ nhiên là ở cùng nhau rồi." Lục Chiêu Nghi đáp.
Đêm dần khuya, hai nữ nhân ở chỗ tiên hoàng Đại Sở lặng lẽ lập mưu.
Ngày thứ hai, buổi sáng Tô Thê Thê thức dậy, cả người sảng khoái, cảm mạo cũng đã đỡ hơn rồi, xung quanh cũng không có ai vào, thở dài một hơi, trong lúc cung nữ đến hầu hạ mặc quần áo ăn uống, trong lòng liền tính toán.
Tô Thê Thê không thể đến thiên lao được, chỗ đó có người trông coi không thể vào được, trong cung người có liên quan đến Lục gia chỉ còn Lục Chiêu Nghi mà thôi, không biết Lục Chiêu Nghi có biết kế hoạch của Lục Phương Đình không? có cần nàng nội ứng ngoại hợp gì không? hay Lục Chiêu Nghi cần hỗ trợ gì không?
Tô Thê Thê hiện tại chỉ sợ, Lục Phương Đình bị Lục gia tráo đối đã chạy trốn, đã không thấy quay lại, vậy thì nàng thảm rồi, cuộc sống sau này thế nào a? phải cùng với Cung Lạc Vân hầu hạ một Triệu Kinh Hồng sao? nghĩ lại, nổi cả da gà.
"Ta muốn ra ngoài đi dạo, xem có thể tìm thấy quý phi nương nương không? ngươi dẫn đường cho ta đi." Tô Thê Thê thử nói chuyện với một cung nữ.
"Hiện tại đang là đại