Tô Thê Thê mơ màng, cảm giác đau trên người cũng đã giảm bớt, có gì đó nóng bức đang lướt trên người nàng, cảm giác thật thoái mái.
Nước ấm lướt qua da, cả người thoải mái hơn, quanh thân ấm áp, không còn lạnh, không còn đau, cũng không còn cãi nhau ồn ào, chóp mũi là hương mát lạnh, dễ ngửi lại quen thuộc.
Là mùi của mỹ nhân phu quân, Tô Thê Thê đột nhiên nghĩ đến, cố gắng mở mắt, chỉ thấy một người đeo mặt nạ ôm nàng vào ngực.
"Thê Thê, đỡ hơn chưa?" Lục Phương Đình nhỏ giọng hỏi, lúc này Lục Phương Đình đã mang Tô Thê Thê đến khách điếm gần đó, tự mình xử lý vết thương trên người cho Tô Thê Thê, đi mời đại phu đến xem bệnh, nhìn nàng gầy đi nhiều, vết thương chằng chịt lại sinh bệnh, Lục Phương Đình thực sự rất đau lòng,
"Tỷ tỷ, là ngươi sao? ta không phải đang nằm mơ chứ?" Tô Thê Thê hỏi, âm thanh khàn khàn, nàng nghe được âm thanh này, nhưng không biết vì sao Lục Phương Đình lại đeo mặt nạ, đầu còn trùm khăn.
"Không có, Thê Thê, để ngươi chịu khổ rồi." Lục Phương Đình ôm Thê Thê vào ngực ôn nhu nói.
"..." Tô Thê Thê trước đó trải qua nhiều việc cũng không khóc, lúc này nước mắt lại chảy xuống áo Lục Phương Đình, nói không nên lời.
"Thê Thê đừng khóc, sau này ta sẽ không để ngươi chịu khổ nữa." Lục Phương Đình cảm giác có chút ướt, lau nước mắt cho Tô Thê Thê nói.
Tô Thê Thê đau lòng không phải vì khổ, mà là thấy được Lục Phương Đình, nhưng không thể ở chung với Lục Phương Đình.
"Thê Thê...!đừng sợ...!đã ổn rồi...." Lục Phương Đình ôm Tô Thê Thê trấn an nàng.
Tô Thê Thê khóc một hồi, lại mê man, Lục Phương Đình đút thuốc cho nàng uống, nàng liền ngủ, Lục Phương Đình ôm Tô Thê Thê xoa bóp cho nàng, xoa bóp để lưu thông máu, đồng thời cũng dùng nội lực đả thông kinh mạch cho Tô Thê Thê.
"Bẩm thế tử gia, trước đó Triệu Kinh Hồng chia hai hướng chạy, người chúng ta đã chia nhau đuổi theo." trong chốc lát một binh sĩ hắc giáp đến bẩm báo với Lục Phương Đình.
"Ta biết rồi, chuẩn bị xe ngựa xong chưa?" Lục Phương Đình hỏi.
"Chuẩn bị xong rồi, khi nào thế tử gia đi?" người bên ngoài hỏi.
"Đi ngay lập tức." Lục Phương Đình trầm một tiếng.
Chiếu cố Tô Thê Thê ở đây là trễ một chút thời gian, thời gian bỏ lỡ nàng cũng không bù được, nàng chia người đuổi theo Triệu Kinh Hồng, nhưng lại không kịp, nàng phải đi xem một chút, hoặc là nghĩ cách tìm được Triệu Kinh Hồng, hoặc là đến phía bắc trước Triệu Kinh Hồng.
"Đạp Tuyết, để ở khách điếm nuôi dưỡng, để lại một người trông coi." Lục Phương Đình ôm Tô Thê Thê đi ra, nói với binh sĩ hắc giáp.
Đạp Tuyết là ngựa của Lục Phương Đình, là hãn huyết bảo mã đến từ Tây Vực ( ngựa chảy mồ hôi có màu giống như máu á, từng đọc ở đâu trên fb rồi mà quên mất rồi) trước đó Lục Phương Đình kích phát tiềm lực của nàng, khiến nó tiêu hao nhiều sức lực, hiện tại đã không đi nổi nữa.
Lục Phương Đình mang Tô Thê Thê đưa vào xe ngựa, nàng cùng vào xe ngựa và đi, hiện tại nàng không muốn Tô Thê Thê chịu ủy khuất, càng không muốn rời Tô Thê Thê nửa bước.
Tìm được Triệu Kinh Hồng chậm chút nữa sẽ có phiền phức, nhưng để lại Tô Thê Thê một thân một mình đi, Lục Phương Đình càng lo lắng hơn, chỉ có thể mang theo Tô Thê Thê đi cùng, một đường cẩn thận chiếu cố.
Lục Phương Đình mấy ngày qua cũng không nghỉ ngơi được tốt, cùng Tô Thê Thê ở trên xe ngựa nàng cũng đã tọa điều khí, cố gắng ép xuống văn lộ trên mặt lần trước do bị độc phát.
Đến nơi Triệu Kinh Hồng chia binh hai đường chạy, Lục Phương Đình xuống xe kiểm tra, nhìn phương hướng cũng không có manh mối là Triệu Kinh Hồng đi hướng nào, lần này chia nhau chạy cũng đều là về hướng bắc, chỉ có đường đi không giống nhau, muốn biết Triệu Kinh Hồng đi nhóm nào cũng khá khó khăn.
Lục Phương Đình nhìn dấu chân ngựa, rồi nhìn xung quanh, ngược lại khiến nàng phát hiện một thứ đồ nhỏ.
Đây là khuyên tai, nàng nhớ đây là khuyên tai Cung Lạc Vân từng đeo.
"Đi đường này, luôn luôn quan sát chú ý xung quanh, nếu có phát hiện thì lập tức báo." Lục Phương Đình phân phó binh sĩ hắc giáp.
Phía trước binh sĩ hắc giáp chia thành hai đường sẵn rồi, lúc này Lục Phương Đình không cần chia nữa, nàng đi theo hướng Cung Lạc Vân ném khuyên tai xuống.
Đến ngã ba, thì thấy trâm cài tóc của Cung Lạc Vân, lại tiếp tục đi tới.
***
Bên kia, đội Triệu Kinh Hồng mang theo Cung Lạc Vân, cưỡi ngựa đi ngày đêm.
Cung Lạc Vân từ nhỏ đã thích vận động, thân thên cũng tốt, lúc cưỡi ngựa, Triệu Kinh Hồng cũng mang theo Cung Lạc Vân, nên nàng có thể ngủ được một chút, qua vài ngày, cũng có chút mệt mỏi.
Cung Lạc Vân thấy Triệu Kinh Hồng chạy trốn như vậy, trước khi đi còn mang theo mấy người Lục gia, trước đó "Lục Phương Đình" đã bỏ chạy ngược hướng với các nàng, chạy về hướng truy binh, đại khái cũng đoán ra một ít, tới sợ không phải là phản quân, mà là muốn bắt Triệu Kinh Hồng, đội ngũ đó dĩ nhiên là có liên quan đến Lục gia, và trấn nam quân.
Triệu Kinh Hồng ném Tô Thê Thê cho đám nam nhân kia, nói đến mặt liền biến sắc, khiến lòng Cung Lạc Vân thêm lạnh, trước đó nàng đã thấy Triệu Kinh Hồng và tam hoàng tử Cung Hy Triều mờ ám rồi, khiến nàng không biết Triệu Kinh Hồng đối với ai mới là thật.
Được Triệu Kinh Hồng che chở, nàng chỉ là một nữ nhân của một nữ nhân, ở Đại Sở nàng chính là công chúa tôn quý nhất.
Điểm này Cung Lạc Vân biết rõ, cho nên Cung Lạc Vân im lặng đem trang sức trên người từng chút ném xuống, hy vọng quân binh tìm thấy, họ có thể nhanh chóng đuổi đến bắt Triệu Kinh Hồng.
Cung Lạc Vân cũng không thất vọng, Lục Phương Đình phát hiện ám hiệu của nàng liền đi theo.
"Bẩm công chúa, có một đội người ngựa đang chạy đến chỗ chúng ta, tốc độ rất nhanh." có mật thám báo cho Triệu Kinh Hồng.
Triệu Kinh Hồng đã chia ngã rẽ nhiều lần, số người còn lại theo nàng cũng không đủ 20, với những người này cho dù đến phía bắc, cầm được binh phù thì sao chứ? nói linh tinh không chừng thành dê vào miệng cọp.
Triệu Kinh Hồng có chút nản lòng, trong lòng lại nghĩ kế khác, gây nội chiến Đại Sở không được, vậy thì cầm ngọc tỷ truyền quốc và binh phù về Triệu quốc, mang hai thứ này dâng cho Triệu vương, cùng Đại Sở đổi thứ gì đó cũng được.
Lần này Triệu Kinh Hồng lại tiếp tục chia người đến phía bắc, nàng mang theo Cung Lạc Vân và mấy tử sĩ còn lại đến tây nam.
"Mặc đồ thôn dân, ẩn thân trong thôn này." Triệu Kinh Hồng thấy chạy không nổi nữa, liền dừng lại ở tạm.
Triệu Kinh Hồng cho một tử sĩ đi tìm y phục thôn dân, nàng và Cung Lạc Vân thay, bọn họ đem ngựa dấu đi, vào thôn tìm một gia đình bình thường ở tạm.
Lục Phương Đình mang theo người ngang qua thôn, thấy được Cung Lạc Vân bỏ lại hoa cài đầu, không động tĩnh tiếp tục đi