Qúa trình hôn lễ của Tô Thê Thê và Lục Phương Đình rất là phức tạp, chờ đến khi vào động phòng, Tô Thê Thê đã mệt rã rời, ở trong phòng ăn chút bánh ngọt, sau đó dựa vào giường ngủ.
Khi Lục Phương Đình quay về đã thấy nến đỏ chập chờn, Tô Thê Thê đắp mền nằm một góc ngủ, khăn che đầu vì hô hấp mà phồng lên.
Lục Phương Đình kéo khăn lên, xem tân nương trang điểm, tiểu nương tử xinh đẹp hài lòng người, trong mắt đầy sủng nịch.
Lục Phương Đình hôn môi Tô Thê Thê, khiến người từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
"Tỷ tỷ...." Tô Thê Thê mở mắt thấy hàng mi của Lục Phương Đình, ánh mắt nâng lên, mềm mại kêu một tiếng.
"Thê Thê ngoan của ta." Lục Phương Đình tự tay bế người ôm vào ngực.
"Tỷ tỷ." Tô Thê Thê tựa vào cổ Lục Phương Đình, mơ màng nói.
"Đêm mới bắt đầu, sao đã mệt như vậy rồi?" Lục Phương Đình hỏi bên tai Tô Thê Thê.
"GIờ dân đã phải dậy sớm rồi, còn phải chịu đựng nguyên một ngày." Tô Thê Thê hờn trách Lục Phương Đình.
"Chỉ một lần này thôi, sau này hết rồi, ngoan.
Chúng ta còn chưa uống rượu hợp cẩn, nghi thức cuối cùng chưa xong nha." Lục Phương Đình dỗ dành Tô Thê Thê nhẹ nhàng nói.
Tô Thê Thê lên tinh thàn, Lục Phương Đình thả nàng xuống, kêu người vào coi sóc tân nương, bọn họ lần nữa kết tóc cho các nàng.
"Phu quân, tóc ngươi không đen như trước nữa, ngươi xem a trước kia ngươi còn đen hơn ta, hiện tại lại nhạt hơn ta." có hỉ nương ở đây.
Tô Thê Thê kêu phu quân, nàng nhin hai người làm xong đồng tâm kết rồi nhìn đồ một chút thấy nghi ngờ nên hỏi một câu.
Lần trước Tô Thê Thê giữ túi, nàng hay lấy ra xem, dĩ nhiên biết tóc Lục Phương Đình đen hơn mình, nhưng giờ nhìn lại, tóc Lục Phương Đình so với mình nhạt hơn.
Mỗi lần đến Lục Phương Đình luôn đội mũ che tóc, hôm nay chỉ cài trâm, nhìn kỹ lại, màu tóc đúng là không còn đen như trước.
"Chắc do mấy ngày qua ở ngoài bôn ba, mệt mỏi thôi, mấy ngày nữa sẽ hết mà.
Hiện tại chúng ta có hai cái túi rồi, ngươi một cái ta một cái." Lục Phương Đình nói một câu, xóa tan trọng điểm.
"Vậy ta sẽ nghĩ cách làm cho tóc đen hơn.
Được rồi, ngươi một cái ta một cái, không được phép vứt đi." Tô Thê Thê nghe vậy cười rộ lên, cầm hà bao cho tóc vào, rồi đưa Lục Phương Đình một cái, sau đó lấy cái cũ của mình, để trong tay xem kỹ như đồ quý.
"Được được được." Lục Phương Đình cầm hà bao Tô Thê Thê đưa cất vào.
"Thê Thê, còn nhớ lần đầu không? uống rượu hợp cẩn này chỉ vì hữu nghị mà cụng ly.
Có muốn ta và ta làm bạn tốt không?" lúc uống rượu hợp cẩn, lúc ướng rượu hợp cẩn, Lục Phương Đình đưa bầu rượu lên cười cười nhìn Tô Thê Thê.
"Cùng giới làm sao mà hữu nghik thuần khiết được....!khi đó ta không biết....." Tô Thê Thê đỏ mặt nói.
Lục Phương Đình và Tô Thê Thê cùng uống rượu hợp cẩn mang theo vị cay đắng, ôm Tô Thê Thê vào ngực, ánh mắt lộ ý cười nhìn Tô Thê Thê.
"Ngươi học ngụy biện chỗ nào vậy? hả?" Lục Phương Đình nói, giúp Tô Thê Thê tháo mũ phượng, khăn quàng vai, bế Tô Thê Thê đến rửa mặt.
"Tỷ tỷ, hôm nay không được, mệt lắm, mau tắm rồi đi ngủ." trong phòng tắm, Tô Thê Thê bắt được mánh khóe Lục Phương Đình cởi đồ cho nàng, cười cười nói.
"Ngươi nhắm mắt lại là được." Lục Phương Đình nói.
"Biết là ngươi sẽ nói vậy mà, nhưng hôm nay không được, hôm nay ta có nguyệt sự rồi....!ha ha ha....." Tô Thê Thê hừ một tiếng, trong mắt lộ vẻ giảo hoạt, nghe vậy, sắc mặt Lục Phương Đình liền thay đổi, cười ha ha, ôm cái bụng dựa vào ngực Lục Phương Đình.
"Tiểu lừa gạt, để ta xem có đúng không." Lục Phương Đình sờ vào kiểm tra thử.
"Thiệt mà, đừng xem nữa." Tô Thê Thê bị Lục Phương Đình biến thành một cục ôm vào ngực, vội che lại.
"Đừng chột dạ, để ta xem thử." Lục Phương Đình muốn xem, gãi gãi bên dưới của Tô Thê Thê, đó là nơi nàng cần được bảo vệ nhất.
"Tới thật rồi a." Lục Phương Đình, nhìn xuống đen mặt, đêm tân hôn, lại gặp phải chuyện này.
"Tắm rồi đi ngủ thôi, ngươi cũng mệt rồi." Tô Thê Thê cũng thấy xấu hổ, vội chuẩn bị đồ cho xong, nhìn Lục Phương Đình lại nhịn không được mà cười lên.
"Vậy sờ chỗ khác đi." Lục Phương Đình nói.
"..." Tô Thê Thê không nói gì, một ngày không có sắc chết quá a.
Lục Phương Đình giúp Tô Thê Thê tắm, bế người lên giường, Lục Phương Đình mới đi tắm, chờ nàng quay về, Tô Thê Thê đã ngủ rồi.
Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê thực sự mệt, cũng không cầm thú nữa, nhìn Tô Thê Thê vuốt tóc nàng, ôm người đi ngủ.
Ngày thứ hai, Tô Thê Thê ngủ đủ giấc, thức dậy cả người sảng khoái.
Lục Phương Đình và Tô Thê Thê ăn sáng xong thì đi bái kiến trấn nam vương và vương phi, dập đầu với hai người.
Qua chuyện lần này, vương gia và vương phi có ấn tượng rất tốt với Tô Thê Thê, thấy nàng là cười thân thiết, phát ra từ trong lòng, khiến Tô Thê Thê hành lễ cũng quý trọng.
Tô Thê Thê kính trà xong, vương phi kéo Tô Thê Thê nói chuyện, Tô Thê Thê thấy được Thanh Ly ở sau lưng vương phi, nhìn nàng âm thầm bắt chuyện, Lục Phương Đình để ý đến, có chút đen mặt, có chút ghen tuông.
"Thê Thê ngươi biết vì sao trước kia ta không từ hôn không?" Lục Phương Đình mang Tô Thê Thê đến hoàng cung thỉnh an, lúc đi kéo Tô Thê Thê lại hỏi.
"Từ hôn? vì sao?" Tô Thê Thê hỏi.
"Chuyện ngươi nhảy hồ không muốn gả cho ta, ta có nghe nói.
Vậy sao dám ép cưới được? khi đó đến hầu phủ, nghe ngươi nói, không làm phu thê được thì làm bạn thân, cảm thấy thú vị, nên nghĩ cưới về cũng không tệ." Lục Phương Đình ủ rũ nói.
"Ngươi, là ngươi cải trang thành Thanh Ly, chính là ngươi sao?" Tô Thê Thê ngẩn người, đột nhiên phản ứng kịp.
Khi đó Thanh Ly trong mắt nàng như là nữ hiệp, ân nhân cứu mạng mình, nên đối với Thanh Ly rất hảo cảm.
Không ngờ, lại là Lục Phương Đình cải trang thành Thanh Ly, giờ gắn kết lại dữ kiện, thì đúng là