Tô Thê Thê đi vào khoang thuyền, thì thấy người nằm trên giường, trên người băng vải vẫn còn chảy máu.
Tô Thê Thê lệ rơi đầy mặt, nhưng không phát hiện ra, vừa đến giường nhìn thấy sắc mặt Lục Phương Đình trắng bệch, chỉ dám nghẹn ngào không có tiếng khóc.
Lục Phương Đình bị nước biển ngâm qua, màu tóc cũng không còn, chỉ còn lại màu trắng, hai cánh tay đều băng vải, trên người còn đắp chiếc chăn mỏng.
Tô Thê Thê đau lòng, nàng chưa từng bị cá mập cắn, nhưng từng xem trên tivi, đó là sinh biển rất hung hãn, chỉ một táp cũng xé nát người rồi, nghĩ thôi cũng đã thấy đau rồi.
Tô Thê Thê lau lệ trên mặt, tay run nhè nhẹ, muốn bắt mạch cho Lục Phương Đình, nhưng lại phát hiện hai cánh tay của Lục Phương Đình đều bị bó lại, cổ tay cũng bị băng lại.
Lục Phương Đình vốn tỉnh, nghe thấy Tô Thê Thê nén tiếng khóc, cũng không giả vờ hôn mê nữa mà mở mắt.
"Thê Thê." Lục Phương Đình nhìn về phía Tô Thê Thê dùng âm thanh yếu ớt kêu một tiếng.
"Ngươi cảm giác thế nào rồi? muốn cái gì?" Tô Thê Thê nhịn khóc hỏi.
"Có thể gặp lại ngươi thật sự rất vui, Thê Thê xin lỗi....!ta lại khiến cho ngươi khóc...!thương thế của ta không sao...!không chết được..." Lục Phương Đình nói, trên mặt lộ tia cười, muốn lau nước mắt cho Tô Thê Thê, nhưng tay bị bao lại không giơ được.
Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình, trong lòng bực bội nói không ra lời, Lục Phương Đình đến giờ rồi còn nói xin lỗi.
Tô Thê Thê nghẹn ngào, xoay người ra khỏi phòng, vừa đi vừa lau nước mắt.
Vừa rồi gấp quá, quên hỏi Chung Ly Diêu về thương thế của Lục Phương Đình, có cần uống thuốc hay không? uống thế nào? có uống nước chưa? cần chú ý cái gì? hiện tại Lục Phương Đình tỉnh rồi, nàng cũng không biết xử lý thế nào.
Chung Ly Diêu đang đứng bên mạn thuyền hóng gió, Ofina còn đang đứng cạnh Chung Ly Diêu mắt chớp chớp nói không ngừng.
"Sư phụ, nàng tỉnh rồi, thương thế của nàng phải làm sao?" Tô Thê Thê ra ngoài có gió thổi cũng thanh tỉnh một chút, Lục Phương Đình hiện tại còn sống, nàng không thể khóc mãi được, phải cùng Chung Ly Diêu chữa trị tốt cho Lục Phương Đình.
"Nàng có thể tỉnh lại, coi như vượt qua cửa tử rồi.
Nàng chỉ bị ngoại thương, mất máu nhiều, lại ngấm nước biển, cả người hư nhược.
Hai tay bị cá mập cắn bị thương, gãy xương, kinh mạch hao tổn, xem ra cánh tay sẽ khó hồi phục, ta cố định cho nàng rồi, ngươi đừng để nàng hoạt động mạnh.
Nếu ngươi muốn chiếu cố nàng, thì phải cẩn thận một chút.
Vết thương mới cho thuốc vào rồi, tạm thời không cần thay đâu, uống thuốc thì chờ chút nữa ta cho người nấu rồi mang qua, ngươi đút cho nàng.
Nàng đã một ngày một đêm chưa ăn gì rồi, chờ chút ta cho người mang cháo đến.
Lục Phương Đình không thể hoạt động mạnh được, ngươi đến rồi, mấy ngày nay chúng ta tạm thời ở trên thuyền đi, chỗ này cái gì nàng cũng có.
Nàng có mang thuốc tê, nếu nàng đau quá, ngươi cho nàng ăn thuốc này." Chung Ly Diêu nói với Tô Thê Thê, rồi đưa cho Tô Thê Thê một bình dược.
Chung Ly Diêu đều là Lục Phương Đình dặn trước, nói làm sao phải cho thật thảm vào.
Tô Thê Thê biết tình hình rồi, thì càng đau lòng hơn, lần nữa về bên cạnh Lục Phương Đình.
"Thê Thê, ta tưởng ngươi đi rồi." Lục Phương Đình thấy Tô Thê Thê, vốn cái mặt đang ủ dột đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, có vẻ cực kỳ đáng thương.
"..." trước đó ở trong cửa hàng của Tô Thê Thê, Lục Phương Đình đã bị thương ở cánh tay rồi.
Cũng đã bỏ xuống ngăn cách với Lục Phương Đình rồi, lúc này nàng cũng không còn dựa vào chuyện cũ nữa, chỉ mong Lục Phương Đình dưỡng thương sớm khỏe lại, hy vọng cáng tay sẽ không có di chứng gì.
"Tỷ tỷ, ngươi đừng di chuyển." Tô Thê Thê thấy Lục Phương Đình muốn nhúc nhích vội nói.
"Thê Thê, ta không cầu ngươi tha thứ cho ta, chỉ cần ngươi đừng mặc kệ ta, Thê Thê....." Lục Phương Đình nằm bất động nói, đã lâu rồi mới nghe Tô Thê Thê gọi là tỷ tỷ, trong mắt lóe lệ quang.
"Tỷ tỷ, vết thương của ngươi mới đắp thuốc tê, còn đau không?" Tô Thê Thê hỏi, nhìn bộ dạng Lục Phương Đình như vậy.
Tô Thê Thê thục sự cũng không còn giận nữa.
"Chút đau đó có là gì? đau hơn nữa, cũng không đành....!cũng không bằng Thê Thê đau lòng....!Thê Thê....!khi đó ta mất trí nhớ, đầu óc hỗn loạn, nòi gì đi nữa thì đó là những chuyện ta đã làm với ngươi rồi.
Ta cam đoan sau này sẽ không có nữa, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình, và bảo vệ tốt cho ngươi." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê nói, giọng nói mang theo hổ thẹn, nghiêm túc.
Lời nói của Lục Phương Đình khiến cho vành mắt Tô Thê Thê nóng lên, nàng sao mà không biết trước đó là do Lục Phương Đình chưa khôi phục ký ức, đối với nàng như vậy, cũng là Lục Phương Đình có nguyên do riêng của nàng, nàng không cách nào đối mặt được cũng là nguyên do riêng của nàng.
Rời đi lâu rồi, nàng cũng biết, mình yêu Lục Phương Đình, yêu sâu đến tận cùng không thể lay động được.
Hiện tại Lục Phương Đình bị thương thành như vậy, trong lòng nàng cũng không đành.
"Bên ngoài có người gõ cửa, để ta đi xem." Lục Phương Đình còn muốn nói, Tô Thê Thê nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi mở.
Chung Ly Diêu kêu người mang đồ ăn đến, Tô Thê Thê nhận mang vào phòng.
"Ngươi ăn chút gì đi, chờ chút nữa uống thuốc." Tô Thê Thê nói với Lục Phương Đình, giúp Lục Phương Đình ngồi dậy, đút cho Lục Phương Đình ăn.
Lục Phương Đình chỉ nhìn Tô Thê Thê, ánh mắt không dời, nếu tay không bị vướng, nàng đã ôm chặt Tô Thê Thê rồi.
Lục Phương Đình thực sự chỉ bị thương nhẹ, không có nghiêm trọng như Chung Ly Diêu nói, bình thường thay thuốc uống thuốc đầy đủ là khỏe, mấy cái này Tô Thê Thê đều có kinh nghiệm làm, làm cũng rất cẩn thận.
Tô Thê Thê đã học y thuật rồi, nhưng cũng chỉ sơ sơ, không có học sâu, không biết Lục Phương Đình có thật sự gãy xương không?
Tô Thê Thê ở bên cạnh Lục Phương Đình chiếu cố, chỗ nào cũng cẩn thận, cánh tay Lục Phương Đình không thể hoạt động, ăn ngủ nghỉ, tiểu tiện đều phải nhờ Tô Thê Thê giúp giải quyết.
Ban đầu Lục Phương Đình thực sự muốn dùng cái yếu ớt này để được Tô Thê Thê thương cảm, trước đó cánh tay bị thương nhẹ nhưng không lấy được lòng Tô Thê Thê, nên phải làm cho thảm luôn, không ngờ tới Tô Thê Thê lại tốt với nàng nhiều như vậy, nếu nàng thực sự bệnh tới liệt, chắc Tô Thê Thê cũng sẽ bất ly bất khí.
Hôm nay, Tô Thê Thê giúp Lục Phương Đình lau người xong, thay đồ ngủ cho nàng, đỡ nàng lên giường nằm.
"Thê Thê, ngươi đối với ta thật tốt." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê mặt nghiêm túc, động tình nói.
Chỉ thấy thân ảnh nhỏ của Tô Thê Thê chuyện động trước mặt nàng làm việc, Lục Phương Đình muốn khóc, muốn ôm chặt nàng.
Đối với Thê Thê như vậy, nàng đã làm gì nàng chứ? đến giờ còn gạt nàng, nếu nàng biết, chắc chắn sẽ tức giận, có thể sẽ mặc kệ nàng luôn.....
Tô Thê Thê không nói gì, chỉ đắp chăn cho Lục Phương Đình rồi xoay người muốn đi, chiếu cố Lục Phương Đình vào buổi tối, Tô Thê Thê vẫn ngủ riêng ở phòng ngoài, không ngủ cùng giường với Lục Phương Đình.
Vừa rồi Tô Thê Thê lau người cho Lục Phương Đình, nhìn thân thể nàng cũng có chút choáng, nếu ngủ chung với Lục Phương Đình, nàng sợ mình nhịn không được, càng sợ nhịn không nổi muốn Lục Phương Đình.....
"Thê Thê, người ta có chút ngứa." Lục Phương Đình nhìn tai Tô Thê Thê hỏi đỏ nhỏ giọng nói.
"Chỗ nào?" Tô Thê Thê xoay người hỏi.
"Ngực, rất ngứa, giúp ta một chút." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê nói, trong mắt đầy câu nhân.
"Chịu khó đi!" Tô Thê Thê dừng lại nhìn Lục Phương Đình cắn môi.
Mới lau người cho Lục Phương Đình xong, nàng đã đỏ mặt lắm rồi, bây giờ còn muốn nàng gãi, mà còn ngay ngực, vậy sao mà chịu nổi trời......
"Thê Thê, ngươi không gãi giúp ta, vậy ta tự gãi....!ngứa quá....." Lục Phương Đình nói, muốn giơ tay lên.
"Ngươi không được động." Tô Thê Thê vội hô.
"Vậy ngươi giúp ta chút đi." Lục Phương Đình nhìn chằm chằm Tô Thê Thê nói.
Tô Thê Thê không biết Lục Phương Đình ngứa thật hay giả, sợ nàng lại tự mình gãi, nên đành đi tới