Edit + beta: Bạch Thần Quân
Tim La Canh thắt lại, đột ngột quay đầu.
Chưa kịp nhìn rõ đã bị đẩy thật mạnh xuống đất, anh đành trơ mắt chứng kiến cái miệng đỏ lòm như chậu máu cắn mặt mình!
Cốp!
Răng zombie đập vào kính bảo hộ.
Như thể cảm nhận được điều gì, nó tức khắc nhả ra, giây tiếp theo định ngoạm vào cổ La Canh!
Cơ thể lẫn tay La Canh bị đè chặt dưới thân zombie khiến anh không tài nào cử động được.
Cứ thế bất động nhận dấu hôn của tử thần!
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cú đá trên không sút thẳng vào đầu zombie!
Chính Kiều Tư Kỳ là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường.
Nhưng vì chưa kịp rút dao, cậu buộc phải thượng cẳng chân!
Cước này Kiều Tư Kỳ tung ra phải nói là ác liệt, ấy thế mà đầu nó chỉ lệch hướng còn cơ thể đang đè La Canh thì không mảy may di chuyển.
La Canh cố gắng thoát ra mà sức không lại!
Ngay lúc tuyệt vọng nhất, con zombie đột nhiên thả anh ra rồi đứng dậy.
La Canh kinh ngạc nhưng không dám trì hoãn, lập tức lăn sang một bên đứng lên.
Sau đó mới nhận ra ngoài Kiều Tư Kỳ, những người khác cũng quay trở về, ai nấy đều nắm chặt vũ khí chờ đợi thời cơ tấn công.
La Canh nghĩ con zombie mà còn trên người mình, thì có lẽ lúc này đầu nó đã biến thành tổ ong vò vẽ.
"Nó sao vậy nhỉ...?" Kiều Tư Kỳ gắng nhỏ tiếng thì thầm.
Vì chưa hết run rẩy mà giọng cậu gần như hòa vào hư không.
"Chắc nó linh cảm được mối đe dọa." Dù không muốn đưa ra phán đoán như thế nhưng quả thật La Canh đã hết sự lựa chọn rồi.
Kiều Tư Kỳ suýt khóc: "Rõ ràng chúng ta mới là người gặp nguy hiểm đấy."
Kiều Tư Kỳ không hề nói quá.
Sáu chọi một nhìn thì có vẻ ưu thế đầy mình nhưng zombie trước mắt vốn đã chiếm một lợi thế rất lớn -- cao lớn.
Thân cỡ mét chín, cân nặng phải gấp đôi Kiều Tư Kỳ.
Chính những múi cơ cường tráng này đã ép La Canh đến mức không phản kháng nổi.
Cao tức là rất khó để tấn công đầu nó.
Không phải mỗi đập vào đầu là tạo ra sức sát thương mà còn cần chọn góc sút sao cho phù hợp.
Nếu không rất có thể cú sút chỉ sượt qua da mà không trúng mục tiêu.
Chu Nhất Luật: "Làm sao bây giờ?"
Tống Phỉ, Thích Ngôn: "Plan D!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vừa dứt lời, hai người đã chạy cực nhanh sang hai hướng trái ngược nhau!
Zombie nhìn ngang ngó dọc, còn chưa hiểu gì đã thấy bốn người còn lại đột ngột vẫy tay với nó: "Ê~~~!"
Zombie ngạc nhiên sững sờ nhìn bữa tối đang cười tươi như hoa trước mắt.
Một giây sau, đột nhiên nó ngã gục về phía trước, mặt hôn luôn nền đất! Bốn chiến sĩ đã chuẩn bị từ lâu, ngay khi nó lảo đảo là bàn chân vào tư thế sẵn sàng.
Lúc này vừa kịp đuổi tới, phập, bốn món vũ khí cắm thẳng vào đầu zombie!
Zombie vùng vẫy vài lần rồi lặng im.
Tống Phỉ cùng Thích Ngôn đang ôm hai chân trái phải của zombie từ phía sau, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, liếc nhau một cái rồi bỏ tay ra.
Plan D chính là kế giương đông kích tây khi cận chiến.
Bốn người ở trước phụ trách thu hút sự chú ý, hai người còn lại đánh bọc hậu.
Nếu ra được đòn trí mạng thì càng tốt, không thì làm nó mất thăng bằng để người khác thỏa sức xử lý.
La Canh: "Quả nhiên chúng không thích mùi xịt đuổi muỗi."
Kiều Tư Kỳ: "Sao anh lại nói thế?"
Lâm Đệ Lôi: "Thích đã nhào lên rồi, ai rảnh nghe tụi mình say hi?"
Chu Nhất Luật: "Cũng dễ hiểu thôi, ai mà xịt thuốc chống muỗi lên miếng sashimi của tôi thì tôi cũng bỏ ăn."
Đám bạn học: "..."
Tống Phỉ: "Đừng có so sánh như thể mình là zombie nữa được không?"
Lâm Đệ Lôi đi sang bên cạnh để kéo va ly.
Ngay khi đoàn người chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình thì tiếng bước chân nặng nề lộn xộn bỗng vang lên trong gió.
Ai cũng nghẹt thở cảnh giác xung quanh.
Dường như giữa rừng thông bách bấy giờ có vô số bóng ma!
"Đệt -- "
Hiển nhiên âm thanh ẩu đả đã thu hút lũ zombie vùng khác.
Cả nhóm bắt đầu chạy loạn xạ chẳng màng yên tĩnh gì nữa hết!
La Canh cũng mặc kệ Lâm Đệ Lôi tình nguyện hay không, túm lấy va ly trong tay cô rồi phi như ăn cướp!
Mặc dù Lâm Đệ Lôi rất cảm kích nhưng thời gian cấp bách không kịp để cô cảm ơn.
Huống hồ La Canh kéo thêm vật nặng mà chạy còn nhanh hơn cả cô, khiến cô phải đuổi theo thục mạng!
Càng gần thư viện, mọi thứ càng sáng tỏ như ban ngày!
Hàng vạn ô cửa đỏ son cùng những dãy lan can cổ xưa chằng chịt chính là bùa hộ mệnh của họ!
Kiều Tư Kỳ là người đầu tiên chạy đến chân tòa nhà, lập tức leo lên trên bằng cả hai tay hai chân! Kết quả là quá vội vàng dẫn đến nắm hụt, ngã thẳng vào đầu Chu Nhất Luật phía dưới, làm cả hai đồng thời tụt xuống.
Rất may cho họ đây mới là tầng một, Chu Nhất Luật ngoài bị sỉ nhục vì cái mông trên đầu thì thân thể không tổn thương gì nhiều.
Lần thứ hai di chuyển, Chu Nhất Luật đã biết khôn, đổi từ đi sau thành song song với nhau.
Nếu Kiều Tư Kỳ leo hàng một thì cậu sẽ leo hàng hai.
Đôi bên hoàn toàn tách biệt để tránh va chạm không đáng có hoặc đụng độ từ phía sau.
Cuối cùng, họ cũng đến được ban công tầng hai.
Xác nhận an toàn xong, họ tức khắc quay lại tiếp ứng đồng đội ở dưới.
La Canh đã đuổi kịp sau Chu Nhất Luật, đang cố sức nâng va ly.
Chu Nhất Luật vươn tay nhận ngay lập tức.
Lúc cậu kéo được nó qua lan can thì La Canh cũng đồng thời leo lên cùng hàng với Kiều Tư Kỳ.
Bấy giờ đã có hai con zombie tiến đến.
Từ ban công tầng hai hoàn toàn có thể thấy rất nhiều zombie đang dồn về trong khi Thích Ngôn và Tống Phỉ vẫn bận xử lý hai bọn kia!
La Canh vừa kéo Lâm Đệ Lôi vừa hét: "Đừng đánh nữa, mau lên đi! Zombie đằng sau đông lắm!"
Thực ra đâu phải Tống Phỉ và Thích Ngôn muốn chiến đấu, mà là họ không thể thoát thân!
"Để bọn này yên, "Thích Ngôn dùng kéo đâm vào mắt zombie, nghiêm giọng: "Nhanh đến kho sách đóng đi!"
Bốn chiến sĩ không muốn bạn bè phải mạo hiểm một mình nhưng hai người sẽ dễ chạy trốn hơn nhiều.
Bây giờ cả đoàn cùng nhau đi xuống rồi kẹt giữa làn sóng zombie ồ ạt đổ về thì không biết cục diện còn biến thành cái gì nữa!
Thấy Tống Phỉ đá văng con zombie đang quấy rầy Thích Ngôn, lôi anh đến cửa sổ gần nhất, bốn người không chậm trễ nữa, tiếp tục trèo lên!
Kho sách đóng là khu vực lưu trữ tài liệu quý nên không mở cửa cho sinh viên, nghe đâu đến cả giảng viên cũng phải có cấp trên phê duyệt mới được vào.
Bình thường vẫn đóng kín mít không người lui tới.
Chính vì thế khi lập kế hoạch chạy trốn đến thư viện, chẳng cần nghĩ cũng biết chốn an toàn nhất là đây.
Nếu ngày ấy vừa đúng hôm mở cửa chào đón zombie thì đương nhiên bọn họ không còn gì để nói.
Kho sách nằm ở phía Tây tầng bốn - nơi cao nhất thư viện, cách ban công tầng hai chỗ bốn người cùng một va ly vỏn vẹn hai tầng.
Còn Thích Ngôn và Tống Phỉ gần như bị đẩy dạt sang mạn Đông trong lúc đánh nhau.
Giữa ban công gần nhất họ có thể tới và nhóm bạn là mười cái cửa sổ.
Song hai người không rảnh bận tâm, ba chân bốn cẳng trèo lên ban công tầng hai.
Đến nơi, họ mới dám thở phào.
Thích Ngôn dựa sát vào cửa sổ, kiểm tra xem căn phòng tối om trong ban công có an toàn không.
Tống Phỉ thấy thế thì không mất công làm lại nữa, thay vào đó, cậu quay lưng định quan sát tình hình bên dưới.
Bất ngờ mắt cá chân cậu bị bàn tay ai đó túm lấy qua lan can!
Tống Phỉ cúi đầu thì đối diện với một gương mặt dữ tợn!
"Đ.m!"
Tống Phỉ quát to, nhấc chân đạp cật lực vào mặt đối phương.
Zombie nặng nề ngã nhào xuống đất.
Cậu nhanh nhẹn kéo Thích Ngôn: "Lên mau! Chúng nó đang trèo rồi kìa!"
Tám chữ không đầu không đuôi lại khiến Thích Ngôn hiểu ngay, bắt đầu trèo lên như Tống Phỉ!
Số lần Tống Phỉ vận động cả đời cộng lại khéo không bằng mấy ngày nay.
Ấy thế mà kiệt sức, thể chất yếu đuối, leo giỏi hay dở đều dẹp sang hết một bên, đâu nắm được là liều mình bám lấy.
Dường như trong lúc tuyệt vọng, cơ thể cậu bộc phát sức mạnh vô biên!
Tống Phỉ cắm cúi tiến về phía trước mà không để ý bên dưới.
Trong đầu cậu lúc này chỉ có duy nhất ý nghĩ, càng cao thì càng an toàn!
Cuối cùng cậu cũng đến ban công tầng bốn.
Mặc dù bị phân chia hai đầu Đông Tây với nhóm La Canh nhưng di chuyển theo hàng ngang nhẹ nhàng hơn hàng dọc rất nhiều.
"Thích Ngôn -- "
Đột nhiên tiếng la thất thanh của Lâm Đệ Lôi truyền đến từ đầu kia.
Tống Phỉ sững sờ, nhanh chóng nhìn xuống.
Ầm, Thích Ngôn ngã mạnh xuống đất!
Cùng rơi với anh là một con zombie khác, hiển nhiên nó chính là thủ phạm đã làm anh ngã.
Khoảnh khắc Thích Ngôn chạm đất, có thêm ba con nữa nhào tới!
Đầu óc Tống Phỉ trống rỗng, chẳng kịp suy nghĩ nhiều mà gào thét theo bản năng: "Hey -- đây cơ mà, tao ở đây nè, mau mau bò lên xem nào --"
Vừa kêu vừa cởi quần áo, chẳng mấy chốc cậu đã thoát y sạch sẽ.
Đồng đội bên kia sợ ngây người, Lâm Đệ Lôi vô thức nhắm mắt -- người ta mới chỉ biết yêu thôi mà, thân thể đàn ông trần truồng gì đó, quá kích thích.
Không biết có phải nhờ tiếng hét chói tai của Tống Phỉ không, mà zombie ở dưới thực sự dừng động tác, ngẩng đầu ngó xem.
Tống Phỉ càng thêm nhiệt tình, thoắt cái đã đến rìa lan can, vẫy bộ quần áo đẫm hương thuốc xịt muỗi ra xa cơ thể nhằm phát tán mùi thịt người: "Tao ăn ngon hơn nè, có mỡ có