Edit +beta: Bạch Thần Quân
*Bắt nguồn từ bài thơ "Đăng sơn" của Lý Thiệp, có nghĩa là thoát khỏi sự buồn chán, bực bội, đi đến một nơi yên tĩnh và thanh tịnh, để thân tâm được tu dưỡng.
Ngày thứ mười ba sau làn sóng zombie, trời quang đãng.
Hàng chục cái giá sách xếp thành hai hàng trong phòng một cách trật tự.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ, vẽ lên thành kệ những ô nắng đều đặn.
Trong phòng gần như không còn đất trống, ngoại trừ hai lối nhỏ nằm giữa dãy giá sách và cửa sổ bên cạnh.
Lúc này dưới cửa sổ, tám cái đầu chụm lại, lấy tinh thần ôn thi cuối kỳ để ngâm cứu bản vẽ kiến trúc.
Chu Nhất Luật: "Nhà ăn thì mọi người hay qua lại hàng ngày, chắc là biết rất rõ nên không cần tôi nói lại đâu đúng không? Tầng một là đại sảnh, tầng hai phục vụ món đặc biệt, tầng ba là phòng riêng.
Về mặt kết cấu, cả ba đều có khu ăn uống và phòng bếp.
Riêng khu ăn uống hai tầng đầu được ngăn bởi một dãy cửa sổ.
Có điều, bọn mình cần đến phòng bếp nên xét theo tiêu chí đó, không gian bếp ở tầng một và ba thống nhất với khu ăn uống.
Trong khi bếp tầng hai được xây vách ngăn, chia thành nhiều khu vực theo các quầy đồ ăn.
Tóm lại..."
Thích Ngôn: "Bếp tầng một và ba nhiều đồ ăn còn tầng hai thì dễ kiểm soát."
Chu Nhất Luật: "Đúng đúng, càng nhỏ càng kín thì càng có lợi cho chúng ta.
Nhưng đồng thời thực phẩm dự trữ cũng ít hơn."
"Này mấy chàng đẹp trai," Lâm Đệ Lôi nhắc nhở, "Bây giờ không phải lúc nghĩ nên kiểm soát tầng nào mà là chúng ta có thể kiểm soát tầng nào."
Chu Nhất Luật nghe thế thì chán nản thở dài: "Đúng thế, haizz, tường bên ngoài đều làm bằng thủy tinh, trơn tuồn tuột như thế muốn leo cũng không có chỗ bám."
"Nếu đi vào bằng cửa..." Tống Phỉ đột nhiên phát biểu.
Thích Ngôn không chút do dự lắc đầu: "Bọn mình chỉ có tám người trong khi nhà ăn có tận ba cái cửa.
Hai cửa phụ bên hông cần ít nhất hai người để đóng, cửa chính có khi phải hơn thế.
Nhóm ta cử hết người đi canh cửa thì lấy ai đối phó với tụi zombie?"
"Vào bằng cửa không có nghĩa phải canh chừng nó," Tống Phỉ liếc anh, ngón trỏ gõ hai cái lên cửa phía Tây và cửa bếp tầng một trên bản vẽ, "Chúng ta tìm cách dụ lũ zombie ở đại sảnh ra ngoài nhà ăn.
Nhân cơ hội đó, chạy thật nhanh đến cửa Tây gần bếp nhất.
Đã làm thì làm cho trót, tiếp tục từ quầy mua thức ăn vào phòng bếp.
Tám người không bảo vệ được ba cái cửa nhưng một cái thì có thể chứ?"
Thích Ngôn ngỡ ngàng.
Vì anh cứ vắt óc suy nghĩ quẩn quanh "Làm thế nào để trèo lên nóc".
Không phải kế sách của Tống Phỉ quá kỳ diệu mà từ lúc leo ban công vào ký túc xá, chui qua cửa trên mái nhà vào siêu thị, đến cả thư viện hiện giờ, "lén trèo vào" đã biến thành lối mòn của anh và những chiến hữu khác.
Chỉ có một mình Tống Phỉ là thoát khỏi lối tư duy ấy.
"Khụ." Tiếng hắng giọng của Tống Phỉ kéo Thích Ngôn về thực tại.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cậu cau mày nghiêm khắc: "Cậu có thể động não trước khi hỏi được không?"
Thích Ngôn 囧, một câu nói không thể quen thuộc hơn, chỉ có điều lần này anh từ người nói biến thành người nghe.
Anh nhìn nụ cười đắc ý của đối phương, xem cái khóe môi sắp giương thẳng lên trời rồi kìa.
Tay anh đột nhiên bị nắm chặt.
Trái tim Thích Ngôn bỗng đập thình thịch, chợt nghe Tống Phỉ thật thà nói: "Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao trước kia cậu hay mắng tôi rồi."
Thích Ngôn nhướng mày, trực giác mách bảo đừng nên tin mấy lời đó: "Thật à?"
"Ừ." Tổng Phỉ ra sức gật đầu, ánh mắt lóe những tia sáng dị thường.
"Sướng quá trời đất.
Ai cũng phải mê cảm giác này thôi!"
"..." Thái dương nảy lên, Thích Ngôn giật phắt tay về.
Nhóm đồng đội chẳng lấy làm lạ.
Nói thật, hiện tại đến zombie còn không làm bọn họ xúc động nữa là sợ ba cái này.
Nhưng Lý Cảnh Dục thì không như vậy.
Cậu chưa quen nhìn lũ zombie hung tàn dữ tợn, cũng chưa quen nhìn hai tên con trai liếc mắt đưa tình.
Vậy nên cậu bội phục Vương Khinh Viễn vô cùng.
Vốn trong mười ngày chung sống, cậu đã thấy người bạn này thật phi phàm, đến nay thấy vẻ mặt tỉnh như không thế kia, cậu càng thêm hâm mộ.
"Hiện tại có ba vấn đề." Thích Ngôn tán thành đề xuất của Tống Phỉ, nhưng để biến lời nói thành hiện thực thì cần phải bổ sung hoàn thiện hơn.
"Thứ nhất, ai sẽ là người dụ zombie và dụ như thế nào.
Thứ hai, khi cả nhóm vào được phòng bếp rồi, người dụ zombie sẽ trở về ra sao.
Thứ ba, diện tích bếp tầng một rất rộng, giả sử trong đó có một lượng lớn zombie thì chúng ta phải đối phó bằng cách nào."
"Tôi chưa nghĩ nhiều đến vậy..." Tống Phỉ thẳng thắn thừa nhận.
Não người chứ đâu phải máy tính, sao có thể loáng cái đã tính toán chu toàn đến thế? Cậu bèn quay sang hỏi đồng đội mình, "Các cậu thấy sao?"
Vương Khinh Viễn là người đầu tiên tiếp lời: "Tôi không đủ kinh nghiệm chiến đấu, về mặt này đành nghe theo mọi người rồi."
"Muốn dụ dỗ zombie phải có âm thanh và mùi hương.
Nhưng chỉ có âm thanh mới đủ để thu hút lượng lớn trong thời gian ngắn.
Giống những chiêu cũ ta đã dùng trước đây, hy sinh xì mát phôn hoặc hát hò la hét thật to." Chu Nhất Luật nghỉ một hơi rồi nói tiếp, "Nhưng mà, nếu không trốn được đến nơi an toàn tuyệt đối thì phương pháp này không ổn chút nào.
Ai làm người đấy chết."
Lâm Đệ Lôi: "Người dụ zombie có thể quay lại bằng cửa sổ, miễn là người ở trong bếp phải mở được nó ra.
Không leo được cửa tầng hai ba thì còn có tầng một."
Kiều Tư Kỳ: "Vấn đề là người ấy khó mà yên ổn thoát thân đến đó được.
Mà đội ngũ phòng bếp trừ phi biết thuật phân thân, còn đâu vừa chiến zombie vừa mở cửa thì quả là một thách thức lớn.
Hơn nữa, nhỡ người ta đang leo dở mà bị đánh úp bất ngờ thì phải làm sao? Không một ai có thể cứu cậu ấy, nhất định cậu ấy sẽ bị cắn đến chết."
"Mọi thứ đều chỉ là tương đối, không có 100% tuyệt đối an toàn.
Nhóm mình chỉ còn cách cố gắng gia tăng khả năng sống sót mà thôi." Tiếng nói trầm ấm của La Canh xen lẫn sự kiên định.
Dứt lời, anh nhìn về phía sinh viên khoa Văn họ Lý vẫn im lặng từ đầu đến giờ, "Cậu thấy thế nào?"
"..." Lý Cảnh Dục đã chết lặng từ lâu.
Tự nhiên cậu nhớ nhung ngày tháng "giải khát" cùng cà phê quá! Cơ thể tuy héo mòn nhưng tâm hồn lại an yên."Bên hiên hái dậu cúc vàng; Núi Nam xa tít, nhẹ nhàng ngắm ra; Đẹp thay dáng núi chiều tà; Chim bay mỏi cánh, ghé qua chốn này (1)..."
Chúng bạn không đành lòng nhìn ánh mắt ngẩn ngơ hướng xa xăm của Lý Cảnh Dục.
Vì bọn họ có thể hiểu sự suy sụp của cậu do đâu mà có.
Suy cho cùng, một người chưa từng đối mặt với zombie buộc phải đổi sang trạng thái chiến đấu, lại chỉ có mỗi cái mạng quèn có thể mất bất cứ lúc nào.
Thử đặt mình vào vị trí đó, làm gì có ai bình tĩnh nổi? Nhớ lại mấy ngày đầu ở ký túc xá chẳng phải bọn họ cũng như vậy sao?
Tiếc rằng đã không còn thời gian cho cậu từ từ thích ứng.
Đến khi xuất phát mà Lý Cảnh Dục vẫn chìm trong trạng thái này, thì người gặp nguy hiểm không chỉ một mình cậu mà có thể là toàn đội.
Nhóm chiến hữu cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, lo lắng trao đổi ánh mắt ----
[Chu Nhất Luật: Trông cậu ta hồn xiêu phách lạc lắm rồi đấy...]
[Kiều Tư Kỳ: What can we do?!]
[Tống Phỉ: Động viên người ta đi chứ còn sao nữa.
Kiểu cảm hóa bằng chân tình, thuyết phục bằng đạo lý ấy.]
[Lâm Đệ Lôi: Nhớ dùng cách cậu ta thích nhất ý.]
[Thích Ngôn: OK.]
[La Canh: Gượm đã, cái gì thế? Móa anh mày dốt Văn mà ----]
"Đào huynh, tỉnh táo lên, chốn Đào Nguyên nay đã chẳng còn." Chu Nhất Luật xoay vai Lý Cảng Dục, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, "Nhớ lại năm ấy cụ Lục Du; Nằm quạnh cô thôn chẳng tự thương; Còn mong vì nước thú biên cương!"(2)
Tầm mắt phiêu du lơ đãng của Lý Cảnh Dục dần trở về mặt đất: "Đêm khuya xào xạc nghe mưa gió; Ngựa sắt băng sông mộng vấn vương."(3)
Kiều Tư Kỳ noi gương phấn đấu: "Mối nhục Tĩnh Khang; Chưa gội hết; Hận thù này; Bao giờ mới diệt." (4)
Lý Cảnh Dục thở dài, từ tốn đáp: "Cưỡi cỗ binh xa; Giẫm Hạ Lan nát bét."(5)
Tống Phỉ vội nhét con dao rọc giấy vào tay cậu ta: "Biển xanh, núi tuyết ẩn mây ngàn; Thành côi xa ngắm ải Ngọc Quan." (6)
Lý Cảnh Dục nhanh chóng nhận vũ khí, ánh mắt sâu thẳm: "Bắc phạt, bụi vàng xuyên áo giáp; Chưa diệt Lâu Lan, chẳng về làng!"(7)
Lâm Đệ Lôi: "Lâm Giang khoác áo tang thề diệt Hồ; Khí khái mười vạn binh nuốt trọn Ngô!"(8)
Lý Cảnh Dục: "Nhìn đây roi vung rạch đứt Dương Tử; Trung Nguyên này quyết thuộc về họ Chu!" (9)
Thích Ngôn: "Rượu say gan dạ chính đang hăng; Tóc đốm sương; Truyện coi thường." (10)
Lý Cảnh Dục bật dậy, khí thế hừng hực: "Cung cứng co lên như vàng nguyệt; Miền Tây Bắc; Bắn sao Lang." (11)
Không chỉ mỗi Lý Cảnh Dục sôi trào nhiệt huyết mà đúng lúc sắp thành công, ngay cả La Canh cũng đứng lên, tim đập rộn như trống bỏi: "Chớ mỉa người say nằm bãi cát; Xưa nay chinh chiến mấy ai về!!!" (12)
Lý Cảnh Dục: "..."
Tất cả đồng đội: "..."
Sự im lặng đột ngột như ông Trời ấn nút tạm dừng khiến La Canh ý thức được mình làm hỏng chuyện rồi!
"À, ờm.
Đường xa đừng tủi không tri kỷ; Thiên hạ ai nào chẳng biết anh!" (13)
Lý Cảnh Dục: "..."
La Canh: "Đệch, anh chỉ cần đọc một hai câu thơ thôi chứ không nhất thiết phải đủ ba bốn câu đúng không?"
Đồng đội: "Đấy đâu phải vấn đề!!!"
Thời gian trôi qua, trí tưởng tượng của sinh viên khoa Văn Lý Cảnh Dục vẫn chìm đắm trong "Thiên hạ ai nào chẳng biết anh".
Nó là một lời nguyền cực kỳ độc ác vì chỉ cần nghĩ một chút thôi đã thấy ghê rợn rồi, mà ngẫm nhiều chút thì càng khó sống.
La Canh cũng đau khổ hồi lâu, bộ tưởng để dân ngu Văn rặn được hai câu thơ cổ dễ lắm chắc?
Nhóm Tống Phỉ bắt đầu nghiên cứu mức độ khả thi của kế hoạch căn tin, đặc biệt là những vấn đề Thích Ngôn đưa ra.
Vương Khinh Viễn từ đầu đến giờ mới chỉ nói một câu, bỗng hỏi: "Việc chúng ta phải làm lúc này là sống sót càng lâu càng tốt và chờ đợi cứu hộ, đúng không?"
Năm người đang thảo luận ngẩng lên, hoàn toàn không hiểu ý cậu, vì vậy Tống Phỉ trả lời trước khi ai đó hỏi: "Đúng thế, vì ta không biết tình hình bên ngoài.
Nếu ở đó tràn lan toàn zombie thì đất hoang chưa chắc đã an toàn bằng trường học."
Vương Khinh Viễn gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, nhưng mấy lời tiếp theo lại đảo lộn toàn bộ mọi thứ: "Muốn sống lâu thì không nhất thiết phải đến căn tin."
Tống Phỉ bảo: "Nói kỹ hơn đi."
Vương Khinh Viễn giảng giải: "Có hai máy bán hàng tự động ở góc cầu thang mỗi tầng thư viện.
Một bán nước giải khát, một bán đồ ăn vặt."
Tống Phỉ hơi ngập ngừng: "Cái đó tôi biết nhưng mình phải băng qua dãy hành lang đó."
Vương Khinh Viễn hỏi lại: "Ông cảm thấy khó hơn đến căn tin sao?"
Tống Phỉ nhíu mày nghĩ ngợi, đáp: "Khó mà nói được."
Thích Ngôn biết thực ra trong lòng Vương Khinh Viễn đã có đáp án rồi.
Nếu cậu ta thấy con đường tới máy bán hàng tự động nguy hiểm hơn căn tin thì sẽ không đề cập đến nó.
Thế nhưng cậu ta không những đề xuất mà còn thảo luận với Tống Phỉ một cách rất bình đẳng.
Thử tưởng tượng mình là người nghĩ ra trước thì liệu mình có thương lượng cùng Tống Phỉ không?
[Chúng ta đến máy bán hàng tự động đi, đừng đến căn tin nữa.]
[Tại sao?]
[Không sao trăng gì hết, bên nào lợi bên nào hại mà cậu cũng không nhìn ra à?]
[Xin lỗi, mắt tôi mù, được chưa?]
[Lúc nào rồi mà cậu còn làm mình làm mẩy?]
[Sao cậu luôn cho là tôi đang làm mình làm mẩy thế hả?]
[Thôi, bỏ đi, chờ cậu bình tĩnh rồi nói sau.]
[Mịa nó,