Edit: Bạch Thần Quân
Tống Phỉ về ký túc xá từ mười một giờ kém, nhưng tận sáu giờ, chiều loa phát thanh không có thêm bất kỳ thông báo nào.
Khuôn viên trường im ắng lạ kỳ, tựa như không còn vật sống, tựa như có thứ gì đó đáng sợ hơn cả vật sống ẩn nấp trong bóng tối, trực chờ màn đêm buông xuống lao ra.
Vương Khinh Viễn, Nhậm Triết, Hướng Dương chưa một ai trở về.
Tống Phỉ nằm trên giường, lòng trầm lặng.
Nếu là ngày thường, năng lực "cao dán gối" của cậu phát huy bao nhiêu thì cả chiều nay lật qua lật lại thức trắng bấy nhiêu.
Trải qua đủ sự việc, mỗi lần nhắm mắt là trong đầu chiếu đi chiếu lại những hình ảnh máu me kinh hoàng.
Cậu muốn xua chúng đi, buộc bản thân phải nghĩ đến chuyện khác.
Ví dụ vấn đề ngoài ý muốn mà trường học nói rốt cuộc là gì, ăn thịt người có thể xem như ngoài ý muốn sao? Thậm chí chẳng trấn an mọi thứ đều ổn nên học sinh yên tâm, mà ngắn gọn dứt khoát đề nghị tìm nơi trốn, điều đó cho thấy ban lãnh đạo chưa khống chế được cục diện? Hiện tại thì sao, đã khống chế được chưa? Nếu được thì sao vẫn chưa thông báo gì hết?
Nghĩ mệt, cậu tự thôi miên bản thân, tỉnh dậy có khi mọi chuyện đâu ra đấy.
Nhưng cậu không tài chợp mắt, nghĩ càng nhiều đầu càng loạn, càng đau nhức, người càng tỉnh.
Uỳnh!
Tiếng xô cửa bất ngờ vang lên khiến cậu giật bắn mình.
Nín thở, nghiêng tai nghe ngóng thì hoàn toàn im ắng.
Sự tĩnh lặng áp lực đằng đẵng, Tống Phỉ cả gan, run rẩy cất tiếng: "Ai?"
Ầm Ầm!
Tiếng động dữ dội hơn hẳn!
Không, không phải bạn cùng phòng, ngay cả bạn học cùng trường cũng không, nếu bọn họ ở ngoài sẽ la lên đáp lời chứ không đập cửa như vậy!
Tống Phỉ kéo mạnh chăn che kín đầu, cuộn tròn bên trong.
Giống như ngày còn bé lần đầu tiên ngủ một mình, cậu luôn cảm thấy quỷ dưới giường sẽ vươn móng túm chân mình, cho nên nhất định phải che chắn thật kín, không để lọt dù chỉ một khe hở, dù có ngộp thở cũng tuyệt đối không hé ra!
Thời gian dần trôi, tiếng đạp cửa dần lắng xuống.
Không biết bao lâu, sự yên tĩnh quay về.
Sự yên tĩnh đầy bức bối chèn ép con người ta khó thở, nhưng trong bầu không khí ngột ngạt ấy Tống Phỉ nhẹ nhàng thở một hơi dài.
Cẩn thận ló đầu khỏi chăn.
Cậu cảm thấy may mắn vì chưa đến giờ giới nghiêm, chí ít lúc này đây, bóng tối sẽ không làm cậu thêm sợ hãi.
Nằm nhìn trần nhà trắng bệch, càng nghĩ càng hãi, có khi nào mấy kẻ du đãng ngoài kia giống bươm bướm thích ánh sáng nên mới xô cửa phòng cậu? Nhưng nếu tắt đèn, chúng chưa kịp làm thịt, cậu đã bị hù chết ngất!
Thôi kệ cmn, chuyện không may gặp còn ít chắc, từ giờ trở đi trời tối nhất định phải để điện, ai daaa, bị cắn chết còn hơn bị hù chết!
Tống Phỉ nằm không yên, vén chăn rón rén bò xuống giường, xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt của cánh cánh cửa ban công khép chặt, cậu ngắm nhìn những căn phòng lập lòe ánh điện.
Một, hai, ba, bốn, năm...
Tống Phỉ chưa bao giờ nghiêm túc đếm số ô cửa sổ sáng đèn của tòa nhà đối diện, mà nay thậm chí còn áp sát vào cửa để phóng tầm mắt xa hơn.
Một phần ba, thêm hai ô cửa sổ nữa là vừa đủ một phần ba.
Ấy mới là mặt bên này, tình hình phía còn lại cậu hoàn toàn không biết.
Nhưng con số một phần ba này đã đủ để Tống Phỉ an tâm.
Ít nhất vẫn còn những người bị dày vò trong lo lắng thấp thỏm như mình, nghĩ đến điều này nỗi sợ trong cậu vơi đi rất nhiều.
Bụng réo ùng ục, Tống Phỉ chợt nhớ bản thân chưa có gì bỏ miệng từ sáng đến giờ.
Ngày hôm nay đã phát sinh quá nhiều vụ việc, ban sáng hốt hoảng chạy trối chết còn đâu tâm trạng ăn với uống.
Cậu theo thói lấy mì ăn liền trong tủ, tùy tiện xé bao bì, tiếng rẹt rẹt giữa căn phòng 440 vang chói tai.
Tống Phỉ hoảng sợ, đứng hình mất một lúc, sau khi xác định không có bất kỳ âm thanh khả nghi nào ngoài cửa mới nhẹ nhàng dịu dàng thả vắt mì vào bát, ai không biết còn tưởng cậu đang nâng niu khối đậu phụ chứ không phải mì tôm.
Nước trong bốn chiếc bình mới lấy hôm qua, nay chỉ còn phân nửa, Tống Phỉ mở chiếc bình cao cấp nghe đồn giữ nhiệt ở 80 độ C suốt 48 giờ của Nhậm Triết, lòng đầy mong đợi rót vào tô, rót đến khi nước ngập vừa mì tôm mới buông ấm, đậy nắp chờ đợi.
Năm phút sau.
Tống Phỉ gấp không đợi nổi liền mở nắp, dùng đũa trở mì, nuốt nước bọt, thành kính cắn một miếng lớn.
Chóp chép.
Tốt lắm, vị nhai đặc biệt ý vị.
Cuồng phong vũ bão diệt sạch sẽ gói mì và nửa phần nước dùng, dạ dày cuối cùng cũng ngưng biểu tình.
Cả người Tống Phỉ thừ ra, hết sức mệt mỏi, lại bò lên giường.
Nhắm mắt, rốt cuộc cũng tiến vào mộng đẹp.
Đây chỉ là một giấc mơ bình thường, nhưng vô cùng thoải mái.
Trong mơ, Tống Phỉ khổ sở đợi một tiếng, rồi tự tin nộp bài thi cấp bốn.
Xong xuôi, vui vẻ ăn cơm trưa với Thích Ngôn ở căn tin.
Bữa ăn có món cải muối chua thái sợi, cô căn tin còn cố ý múc cho cậu thêm nửa muôi.
Trong bữa cơm, bạn trai cũ nước mắt đầm đìa nức nở thừa nhận lỗi lầm của bản thân, hối hận vì có mắt như mù không nhận ra viên ngọc quý, nắm chặt tay cậu mà thề thốt, đề nghị tái hợp: "Sau này tôi sẽ không đến thư viện nữa một lòng một dạ lướt weibo với cậu.".
Thời điểm Tống Phỉ mạnh mẽ gật đầu cũng là lúc bật tỉnh vì hạnh phúc.
Ánh dương chiếu vào phòng 440, ký túc xá tràn ngập hơi người hết sức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hoang vu.
Cậu ngái ngủ ngồi dậy, mơ màng tin rằng tất cả những sự kiện phát sinh ngày hôm qua chỉ là mơ, tận đến khi mở chiếc điện thoại đang sạc bên gối ----- pin đầy, tín hiệu mất.
Tống Phỉ lập tức tỉnh táo, vừa xuống giường đã chạy ra cửa ban công, trông thấy một khuôn mặt bị ép biến dạng trên cánh cửa thủy tinh trong suốt đối diện.
La Canh thấy Tống Phỉ, bừng tỉnh nhiệt tình vẫy tay.
Tống Phỉ cũng phất tay chào hỏi, đồng thời thận trọng từng li từng tí kéo cửa.
Hé tai qua khe hở nhỏ, không có bất kì tiếng động nào, cậu cả gan thò cả người ra nhưng tay vẫn nắm chặt khung cửa, quyết tâm liếc cực nhanh qua tầng dưới, hễ có gì phát sinh thì nhanh chóng lách mình vào.
Dưới tầng trống không.
Cậu duy trì tư thế một tay kéo khung cửa một tay vịn lan can, dùng đôi mắt 24k hợp kim titan tìm kiếm hai phút, xác định trong tầm nhìn của mình không có bất kỳ vật thể nào.
Người sống không, dị nhân không, thi thể không, thậm chí những bộ phận cơ thể vương vãi cũng không.
Lùm cây trụi lụi góp phần thanh lọc cho thành phố vẫn sừng sững như cũ, hoa lá vì khí trời se lạnh đã khô héo từ lâu, trên bảng thông báo dạt dào khí thề vẫn vẽ hình thám tử Conan cùng câu nói "Ký túc xá là nhà, mọi người đều văn mình" thay vì "Chân tướng chỉ một".
Tất cả đều bình yên như xưa.
Nếu bỏ qua những vệt máu thâm đen trên con đường đổ nhựa.
Tiếc rằng Tống Phỉ làm lơ không nổi, càng xui xẻo hơn là thị lực cậu siêu tốt ----- nhịn không nổi, cậu lao thẳng vào WC nôn thốc nôn tháo.
La Canh vừa học theo mở cửa ra, tưởng bạn học Tống sẽ dũng cảm thay mình xác nhận độ an toàn, chẳng ngờ Tống dũng sĩ sắc mặt trắng bệch chạy thẳng vào WC khiến La Canh run bắn, nửa người nhanh nhện rụt về.
Khi Tống Phỉ nghiêm mặt quay lại mới lo lắng hỏi: "Cậu không sao chớ? Mang thai?"
Nếu không phải khoảng cách quá xa thì Tống Phỉ đã nhổ hết những thứ sắp phun trào vào mặt ông anh này.
La Canh cũng chỉ tìm vui trong gian khổ, cả đêm bị dày vò ai cũng không tốt nổi: "Aizzz, cậu có nghe thông báo đêm qua không?"
Tống Phỉ trợn trừng mắt, vội càng chất vấn, giọng điệu không khỏi kìm nén tia hi vọng: "Đêm qua có thông báo rồi hả?!"
La Canh ngẩn ngơ: "Không biết, anh đang hỏi cậu mà, anh không nghe thấy gì cả."
Tống Phỉ chợt nhận ra mình đã trách oan Thích Ngôn rồi, trên thế giới này kẻ há miệng làm tức chết người không ít, so sánh một chút, người yêu cũ còn có thể bồi thường bằng * quả thực là kẻ trong sạch bị người đời oán thán.( quý vị tự điền thêm từ còn thiếu vào chỗ * theo độ trong