Edit: Bạch Thần Quân
Tống Phỉ đoán trúng phóc, Thích Ngôn quả thực chờ cậu ở căn tin khi đại dịch bùng phát.
Chưa đến mười một giờ nên phòng ăn lác đác vài người, từ giảng đường về ký túc xá tất phải ngang qua căn tin, mắt thấy vô số bạn học chạy như điên, tất cả đều mơ mơ hồ hồ, đặc biệt có người chê thiên hạ chưa đủ loạn, ra cửa lớn hóng drama.
Chẳng bao lâu, quân đoàn thứ nhất nhanh chân biến mất, quân đoàn thứ hai chậm chân kéo đến giằng co với chó điên.
Một số người không kịp thoát thân đành bạ đâu trốn đó, vì thế một làn sóng sinh viên tràn vào căn tin, song phương chung tay nghĩ cách chặn kín cửa thủy tinh nhà ăn.
Tiếc rằng vẫn có bảy tám kẻ lọt lượt chui vào với họ.
Mới đầu, mọi người chỉ xuyên qua từng dãy bàn ăn chơi rượt bắt với chúng.
May mà tứ chi dị nhân thiếu linh hoạt, bình thường không rõ ràng lắm chỉ khi đụng phải chướng ngại vật mới lộ ra, nhất thời khó lòng vây bắt người sống.
Về sau, dì xới cơm bùng cháy, đứng lên khởi nghĩa vũ trang, lấy dao phay trong giá bếp bổ ngang chém dọc, quật ngã hai tên bằng sức chính mình.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì e rằng chẳng ai chấp nhận cảnh tượng chém giết bạn cùng trường thế này.
Thế nhưng tận mắt chứng kiến quá nhiều tình tiết hoang đường trên đường trốn chạy, có đầu óc một chút ắt nhận ra bọn họ không bình thường, trước vấn đề sinh tồn, ham muốn sống sót luôn luôn là lựa chọn hàng đầu, luân thường đạo lý gì đó cũng phải còn mạng để bàn --- nghĩ như vậy, hàng trăm sinh viên đang mắc kẹt đồng tâm hiệp lức rút vũ khí, ai không dám cầm dao thì phụ trách ôm chân tóm người chế trụ bọn chúng, vùi bảy tám dị nhân dưới biển lớn chiến tranh nhân dân, hiệu quả bất ngờ.
"Hẳn lúc đó cậu sợ ngu người luôn ha?" Khẩu khí Tống Phỉ hơi chế nhạo lại ẩn ẩn đau lòng cùng quan tâm.
Lời giải thích của Thích Ngôn đơn giản như tóm tắt, hoàn toàn khách quan, không trộn lẫn bất kỳ cảm xúc chủ quan nào, nhưng đối mặt với tình huống như thế mấy ai có thể thờ ơ.
Cái gọi là bình tĩnh có lẽ chỉ chôn chặt sự sợ hãi vào sâu trong lòng.
Tưởng rằng Thích Ngôn sống chết mạnh miệng chẳng ngờ anh quẫn bách sờ mũi, lần đầu tiên thừa nhận: "Quả thật có hơi sợ."
Tống Phỉ kinh ngạc mở to mắt: "Cậu thành thật thế?"
Thích Ngôn sụp đổ, những ký ức anh cố gắng quên đi ùa về đập thẳng mặt: "Một người sống sờ sờ ra đó bị phanh thây, tôi nói tôi không bị dọa mà còn rất bình tĩnh thì cậu tin chắc?"
Tống Phỉ: "...Cũng đúng."
Khoác lác mình trâu bò đến mức ấy ông trời cũng không chịu nổi, sẽ bị sét đánh đấy.
"Cậu không kể cho cậu ta chuyện sau đó ư?" Cùng chung hoạn nạn căn tin, Kiều Tư Kỳ đợi cả buổi không thấy chuyện chính, gấp đến độ muốn đẩy Thích Ngôn sang tự mình lên sân.
"Sau đó?" Vẻ mặt Tống Phỉ mê mang, "Không phải ngủ một đêm cửa lớn bị phá sau đó tháo chạy về đây sau?"
Ánh mắt Thích Ngôn ảm đạm, hiển nhiên đây không phải điều Kiều Tư Kỳ ám chỉ.
Tống Phỉ kiên nhẫn chờ đợi, cậu khẳng định chuyện đó chẳng tốt lành gì nên Thích Ngôn mới vô thức kháng cự hồi tưởng.
Nhưng Kiều Tư Kỳ không đủ kiên nhẫn như vậy, vốn đang ngồi trên cái ghế mới được dùng để chiến đấu, thấy Thích Ngôn chậm chạp không lên tiếng, cậu dứt khoát đứng lên, tự mình ra trận: "Thời điểm đối phó với zombie có bạn học bị cắn, chờ mọi người xử lý chúng xong thì đến lượt nạn nhân biến thành zombie, vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại tận ba lần khiến mười bạn học hi sinh."
Tống Phỉ từng chứng kiến bạn học bị gặm cắn tại cầu thang tiếp tục đứng lên di chuyển, chứng kiến nam sinh bị chúng tha lôi vào phòng tự trở lại ban công, nên cậu có thể hiểu hình ảnh Kiều Tư Kỳ miêu tả.
Dẫu vậy cậu không thấu được tâm trạng những người trong nhà ăn.
Bạn bè hẵng còn sóng vai chiến đấu, chớp mắt biến thành kẻ thù.
Trong khi giết chết bọn chúng đơn giản bao nhiêu thì ra tay với bạn bè chiến hữu khó bấy nhiêu.
Kẻ biến dị thì mất lý trí ngay lập tức nhưng những người ở lại nào kịp thích ứng trong thời ngắn như vậy.
Thời điểm Kiều Tư Kỳ nhắc đến mười bạn học bỗng nhiên hạ thấp âm thanh, dường như không giấu được khó chịu.
Dù trước đó, cậu kể về zombie, về vụ chém nổ tung đầu thì hết sức tự nhiên, giống như đó là chuyện hiển nhiên, không cần kinh ngạc.
"Cậu đừng mở miệng một tiếng zombie hai tiếng nổ tung đầu." Tống Phỉ không thích từ ngữ đậm chất phim ảnh kiểu đó, tựa như những bạn học biến dị không còn là người cũng không cần xem họ là người.
Thế nhưng hai mươi phút trước, mình mới tự tay đẩy một kẻ xuống lầu, vừa hạ thủ vừa mắng người ta không xem đối phương như con người, Tống Phỉ thấy mình đúng là một đứa già mồm cãi láo.
Từ hôm qua đến giờ, trong cậu luôn tồn tại loại mâu thuẫn thế này, tựa như bài toán cuối trong đề thi đại học, vắt kiệt trí óc vẫn khó y nguyên.
Kiều Tư Kỳ bị nạt khẽ giật mình, hơn nửa ngày, mời get* được ý Tống Phỉ, vội vàng giải thích: "Cái đó không phải nói chơi đâu, tôi thấy chúng giống hệt virus zombie, hơn nữa khi còn ở căn tin đã xác thực, tấn công vào đâu cũng vô dụng, nhất định phải chặt đầu hoặc phá hủy bộ óc bọn họ mới giải quyết dứt điểm."
(*Get: nắm được, hiểu được -- nguyên gốc của tác giả)
Tống Phỉ như vịt nghe sấm đành nhìn Thích Ngôn.
Thích Ngôn nhún vai, ý tứ rõ ràng --- đừng hỏi tôi, tôi cũng chỉ là một người bình thường bụng đầy thắc mắc.
"Cậu từ từ, tôi ít đọc sách bấy lâu nay, "Suy nghĩ Tống Phỉ có phần hỗn loạn, "Cương thi có đầu óc sao? Trong phim không phải đều ăn não người à, ăn gì bổ nấy mà?"
Kiều Tư Kỳ 囧, nghĩ nghĩ, nghiêm túc thay đổi cách thuyết phục: "Đúng là trí não tang thi bị thoái hóa nhưng hệ thống tế bào thần kinh trong hộp sọ vẫn hoạt động, zombie sử dụng cái này điều khiển thân thể tấn công và ăn thịt con người, không những thế còn gây tê liệt cảm xúc đau đớn, giảm tính linh loạt của khớp xương và độ nhạy của noron khiến động tác của bọn chúng thiếu nhanh nhẹn."
Tống Phỉ vốn nghiêng ngả tựa vào ghế, cuối cùng chỉnh tư thế ngồi thẳng nghiêm chỉnh, cảm thấy mình đang nghe bàn luận khoa học chứ không phải tán gẫu.
Thích Ngôn mới đầu chỉ cho rằng trí tưởng tượng Kiều Tư Kỳ phong phú, tình hình hỗn loạn phi lý không đồng nghĩa với việc thích thì được nói nhăng nói cuội.
Nhưng cách giải thích này nghe lâu hình như cũng phần nào có lý.
Thậm chí khi cậu ta ngừng thao thao để lấy hơi, anh còn lý giải thêm: " Những kẻ kia, chặt cụt tay, đánh gãy chân hay đâm vào ngực đều không phát ra tiếng động, tận đến khi một trong số họ bị bổ thẳng dao vào đầu thì mới bất thường."
"Chính xác," Bạn học Kiều mạnh mẽ gật đầu, "Chúng chỉ ngã xuống khi phanh hộp sọ hoặc là liên tiếp bị tấn công vào mặt dẫn đến đâm thủng óc, tóm lại chỉ cần phá hủy não bộ.
Những đặc tính của zombie hoàn toàn trùng khớp với đám người này: không biết đau, không suy nghĩ, hành động trì độn, quan trọng là nạn nhân cũng biến thành cương thi, các cậu cảm thấy tôi nói vớ vẩn nữa không hả?"
Tống Phỉ dẫu không thể phản bác cũng khó lòng thuyết phục bản thân: "Nhưng đó đều là phim khoa học viễn tưởng! Mẹ nó quá viển vông rồi!"
Kiều Tư Kỳ thở dài, im lặng hồi lâu mới trầm giọng: "Nếu bây giờ cậu xuyên không về thời Đường Tống Nguyên, cậu bảo hai người cách nhau nghìn dặm có thể trò chuyện, cậu có thể du ngoạn cung trăng, cậu có nghĩ bọn họ cũng thấy viển vông y như cậu bây giờ?"
Tống Phỉ phản đối với giọng điệu ấp úng thiếu thuyết phục: "Đấy là khoa học kỹ thuật, không giống với...."
"Không có gì không giống hết, "Thích Ngôn ngắt lời, xem ra đã đứng về phe bạn học Johns, "Khoa học kỹ thuật phát triển, virus cũng có thể."
"Hơn nữa, nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống, "Kiều Tư Kỳ chém đinh chặt sắt, "Làm sao cậu biết mấy bộ phim tang thi kia là sản phẩm tưởng tượng vô căn cứ!"
"..." Ý chí của bông hoa kế thừa lòng kiên cường của nền khoa học xã hội lung lay sụp đổ.
Phòng 440 nhất thời rơi vào cảnh yên tĩnh chưa từng có.
Trong game, bản đồ virus lây lan, zombie tàn sát đồng loại đều ở mức hard, nay biến thành sự thật lại là địa ngục vô tận.
Lòng bông hoa cách mạng canh cánh một điều từ hôm qua đến giờ, cậu cố gắng áp chế nó nhưng lúc này buột miệng: "Biết bao người chết rồi thế mà chẳng có ai tới cứu chúng ta, chẳng nhẽ một tiếng gió cũng không lọt ra..."
Có những lời nói ra sẽ gây hoang mang lòng người.
Thế nhưng lừa mình dối người quên đi càng khó khăn.
Kiều Tư Kỳ nặng nề lắc đầu: "Nếu quả thực là virus bùng phát thì càng những nơi đông đúc dân cư càng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, tôi hoài nghi nguyên nhân trường ta bùng dịch bắt nguồn từ nội thành, bằng không một nơi rừng rú hoang vu lấy đâu ra virus?"
"Ý cậu là có người trong trường vào thành phố, bị lây nhiễm lại không biết, hậu quả là trở về bộc phát?" Trong đầu Tống Phỉ vô tình nhớ đến Hứa Thu Lỗi trên đường đi thi.
Kiều Tư Kỳ: "Có khả năng."
"Không đúng." Tống Phỉ không thông, "Các cậu đều thấy đó, nạn nhân bị cắn sẽ nhanh chóng xảy ra biến hóa nhưng từ thành phố về đây mất hơn một tiếng, sao có thể trở về mới phát bệnh?"
Thích Ngôn híp mắt phỏng đoán: "Có thể trên đường về mới lây nhiễm, cũng có thể người bị cắn trời xui đưa đẩy thế nào lọt vào trường ta, hoặc..."
"Trong thời gian ngắn, virus đã tiến hóa." Kiều Tư Kỳ tiếp lời.
Tống Phỉ quan sát đôi trẻ kẻ tung người hứng này, tâm tình phức tạp: "Sao tôi cảm giác hai người gì cũng biết chỉ mình tôi là đồ ngốc?"
Lúc này, ba người mặt đối mặt, vô thức kéo ghế sát vào nhau, Kiều Tư Kỳ vỗ vai đồ ngốc, răn dạy: "Con trai, con nên xem nhiều phim điện ảnh vào: 28 tuần sau, Resident Evil, Vùng đất thây ma, Vùng đất chết, Bình minh của tử thần, Xác sống trở lại, Braindead, Nhà chứa, Binh đoàn thây ma..."*
"Cảm ơn." Tống làm biếng xem phim mỉm cười cắt lời Kiều tín đồ điện ảnh, chuyển sang chất vấn Thích Ngôn, "Khẩu vị cậu cũng nặng như thế?"
Thích Ngôn nhún vai, mày cong một đường: "Tôi dùng đầu phân tích."
Tống Phỉ muốn rút súng tỉa hai tên chướng mắt này lắm rồi.
Kiều Tư Kỳ tiếp tục công tác pr: "Cậu xem đi mở mang không ít đâu, tiếc rằng laptop tôi vẫn ở trong phòng, nếu không để cậu học hỏi rồi..."
Tống Phỉ 囧, đột nhiên tò mò: "Ngoại trừ buồn nôn, cậu còn tìm được thú vui gì từ mấy bộ phim ấy chứ?"
Kiều Tư Kỳ trầm tư, trả lời đầy chân thành: "Mới đầu tôi cũng buồn nôn muốn chết thế mà xem nhiều, đột nhiên một ngày cảm thấy, ui, cũng đáng yêu ra trò!"
Hai tai Tống Phỉ tự động loại bỏ hai tính từ hết sức điên rồ cuối câu: "Buồn nôn còn xem!"
Kiều Tư Kỳ lẳng lặng nhìn cậu, thở dài: "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ."
Tống Phỉ nhíu mày: "Còn có kiểu ép buộc người khác xem phim sao?"
Kiều Tư Kỳ: "Đương nhiên."
Tống Phỉ: "Giang hồ cậu nhắc là cái gì?"
Bạn học Kiều khoa ngôn ngữ Anh như ảo thuật rút điếu thuốc trong túi quần, không có lửa đành ngậm lấy, giả vờ thở một vòng khói hư vô---
"Team phụ đề."
Sau khi bàn bạc kỹ càng, cả team của bạn học Kiều quyết định dịch phim kinh dị, không những vậy mà còn là đĩa