Sau khi khúc nhạc kết thúc, Bàng Mục kêu mẫu thân Chúc Khê tiến lên, hiện dùng tên giả là Yên Loan.
Tất cả các cử tử bên ngoài đều nghĩ rằng khúc nhạc Yên Loan tấu hợp sở thích của Tri phủ đại nhân, muốn ban thưởng, không nghĩ tới hai người lại có cuộc nói chuyện kinh tâm động phách.
Bàng Mục đọc tên vị quan viên họ Nhậm lên, “Ngươi là goá phụ của hắn?”
Yên Loan quỳ trên mặt đất, nghe vậy, đôi tay nắm thật chặt, đầu lại cúi thấp thêm vài phần, “Đúng vậy.”
Bà đã hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt và đuôi lông mày rõ ràng mang theo nếp nhăn, nhưng khí chất xuất chúng cùng cử chỉ ưu nhã dễ dàng đã khiến người ta bỏ qua tuổi tác của bà.
“Nghe nói còn có một vị tiểu công tử,” Bàng Mục dường như chỉ là thuận miệng hỏi, “Văn chương nổi bật, sao không gọi hắn tiến lên đây?”
Không riêng Yên Loan, mọi người Thiên Hương Lâu quỳ phía dưới đều động tác rất nhỏ, đầu rũ xuống, hai bên nhanh chóng trao đổi ánh mắt rất nhanh.
“Đại nhân mới đến, lại ở xa, hẳn là bị người lừa gạt,” tú bà Thiên Hương Lâu Lan Di vội cười làm lành nói, “Hài tử kia vẫn thường bị mọi người nói là ngốc nghếch, nuôi mấy năm, vẫn rất thiếu tâm nhãn. Chỉ có thể làm việc vất vả, để không phải ăn không ngồi rồi thôi.”
“Lớn mật,” Tiểu Ngũ mở miệng quát lớn, “Đại nhân hỏi chuyện, nơi nào đến lượt ngươi xen mồm?”
Lan Di trên mặt ngượng ngùng, lại liếc mắt nhìn Yên Loan một cái, cắn răng, còn muốn há mồm nói, lại bị Tiểu Ngũ liếc mắt trừng một cái, lập tức run rẩy, lau mồ hôi quỳ trở về.
Không bao lâu sau, mấy thị vệ thực sự dẫn ra một nam nhân không đến 30 tuổi từ phía sau.
Hắn đờ đẫn bị ấn xuống mặt đất, hai con mắt mờ mịt mở to nhìn xung quanh, lúc nhìn đến chỗ Lan Di và Yên Loan liền cười rộ lên, “Lan, Lan Di, nương!”
Lan Di lại hướng đám người Bàng Mục cười mỉa, “Nô vừa rồi đã nói…… Khiến chư vị đại nhân chê cười.”
Tề Viễn đột nhiên đi ra đằng trước, ngồi xổm trước mặt “Nhậm Trạch” kia, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nhìn thẳng đến khi hắn run bần bật.
“Tuy nói rồng sinh chín người con khác nhau, nhưng người này cùng mẹ ruột không giống nhau nào, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Hắn cười như không cười, tầm mắt đảo quanh đám người ở Thiên Hương Lâu, bỗng nhiên mở miệng, “Lại nói tiếp, ngược lại vị cử nhân ở Tập Khánh phủ Chúc Khê kia, cùng phu nhân có năm phần tương tự.”
Yên Loan mặt không đổi sắc dập đầu, “Đại nhân nói đùa, nô chỉ là một ca cơ kém cỏi, sao dám so với cử nhân lão gia? A!”
“Đại nhân!” Lan Di kinh hô ra tiếng, muốn tiến lên hỗ trợ nhưng lại bị mấy thị vệ ngăn lại.
Tề Viễn bỗng nhiên cong lưng, thấp giọng ở bên tai Yên Loan nói: “Chúng ta đều biết Chúc Khê là con của ngươi, treo đầu dê bán thịt chó, mạo danh thay thế chính là tội khi quân xét nhà diệt tộc, cho dù ngươi không sợ, nhưng người ở Thiên Hương Lâu giúp mẫu tử các ngươi, cùng nhau giấu trời qua biển cũng không thoát can hệ.”
Yên Loan cả người run rẩy, mồ hôi lạnh dần dần chảy ra từ hai bên thái dương, vẫn cắn răng kiên trì nói: “Đại nhân đang nói cái gì, nô thật sự nghe không hiểu.”
Tề Viễn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, từ sau lưng hướng Bàng Mục nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
Chung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ mơ hồ nghe thấy gió thu thổi qua, chuông đồng treo dưới mái hiên phát ra một tiếng lại một tiếng vang dài và trầm. Tiếng chuông này từ tứ phía các cử tử cao đàm khoát luận hợp lại, hết thảy đều có vẻ tốt đẹp như vậy.
Yên Loan trên mặt bình tĩnh, nhưng không ai biết tim bà đang đập rất nhanh, bà sợ, sợ muốn chết.
Cũng không biết qua bao lâu, Tri phủ đại nhân phía trên giống như đang tán gẫu nói: “Sang năm chính là đại thọ 50 của Thái Hậu, thánh nhân là hiếu tử, nói muốn đại xá thiên hạ để tích phúc cho Thái Hậu.”
Yên Loan trong đầu ong một tiếng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, đôi môi run rẩy, “Đại xá thiên hạ?!”
Bàng Mục nhẹ nhàng ừ một tiếng, cười hòa khí với bà, “Phu nhân đánh đàn tỳ bà rất hay, ngày sau cùng nhi tử quay về lương tịch, cũng không sợ không sống được qua ngày. Đợi cho khi đó, cưới cho hắn một tức phụ tốt, sinh con dưỡng cái……”
Cho đến khi bị đưa ra ngoài, Yên Loan, Lan Di và mọi người ở Thiên Hương Lâu vẫn là bộ dáng mất hồn mất vía. Đến nỗi những lời Bàng Mục nói sau đó, hầu như không ai nghe vào.
Yến Kiêu có chút không đành lòng, thấp giọng hỏi Bàng Mục, “Thật sự có thể đại xá thiên hạ?”
Bàng Mục gật gật đầu, lại lắc đầu, “Đại xá thiên hạ là khẳng định, nhưng chỉ giới hạn trong những vụ án rất nhỏ như trộm cắp đánh nhau ẩu đả. Nhậm gia liên quan đến án tham ô quân lương, tình huống lại đặc biệt, không có khả năng được ân xá.”
Việc tham ô quân lương, hại chết rất nhiều tướng sĩ, quân nhân bảo vệ quốc gia, nếu có thể được ân xá, tất nhiên dẫn đến đại loạn, người nào đương quyền cũng sẽ không ngốc đến mức làm loại chuyện gây dao động căn cơ như vậy.
Yến Kiêu choáng váng, “Vậy chàng mới vừa rồi là?”
Bàng Mục ừ một tiếng, “Binh bất yếm trá, người trên dưới Thiên Hương Lâu tất cả đều biết chuyện, không biết xuất phát từ lý do gì, tất cả đều lựa chọn giấu giếm. Rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể chết mà vẫn giữ lại ngựa sống, lừa hắn một phen.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Yến Kiêu quả nhiên ngũ vị tạp trần*.
*: cảm giác phức tạp hỗn độn.
Nàng cảm thấy may mắn vì Chúc Khê sẽ không gặp tình trạng quẫn bách nặng hơn, rồi lại cảm thấy bi thương cho những gia quyến vô tội, bởi vì tuyệt đại đa số trong bọn họ đối với hành động của đương gia không biết gì……
Văn hội lần này vốn có “động cơ không thuần (trong sáng)”, đám người Yến Kiêu căn bản không có tâm trạng ăn uống, sau khi tiễn nhóm cử nhân đi, mọi người lúc này mới cảm thấy đói khát.
Bàng Mục gọi đầu bếp đến, hỏi hắn trong bếp còn có cái gì để ăn không.
Đầu bếp căn bản không nghĩ tới sau trận yến hội oanh oanh liệt liệt yến hội này, mấy vị lão gia vẫn bị đói, lập tức sợ hãi nói: “Đại nhân không phân phó trước, chúng tiểu nhân dựa theo lệ thường mà làm, hiện giờ sắc trời đã tối, lại không chỗ để mua, phía sau không có bao nhiêu thức ăn? Chỉ còn một ít rau xanh đậu hủ, thịt lợn và thịt lừa vẫn còn nhưng là thịt sống, nếu đại nhân muốn ăn, cần chờ một hai canh giờ nữa.”
Đối với những cử nhân này mà nói, tham gia yến hội không chỉ có ý nghĩa mở rộng giao tế, mà là vì lót đường cho tương lai làm quan làm tể, càng thực tế hơn là vì cải thiện cuộc sống của chính mình và người nhà:
Đọc sách rất tốn kém, trừ phi gia cảnh giàu có, nếu không thì phải sống thắt lưng buộc bụng, nhiều năm như vậy, cái bụng thường thường phải uống gió Tây Bắc. Cho nên Đại Lộc Triều cũng giống những triều đại trước, vô cùng khuyến khích các tân khách tham gia yến hội mang thức ăn, điểm tâm chưa ăn hoặc không ăn hết về nhà.
Thói đời như thế, hầu hết người đọc sách đều áp dụng một cách quán triệt: Rất nhiều người đều đem những món ăn tinh xảo hay miếng thịt trước tiên cất đi, chuẩn bị mang về chia sẻ với người nhà……
Điều này trực tiếp dẫn tới việc mặt bàn sau khi yến hội kết thúc sạch sẽ giống như bị châu chấu ghé qua, không ít đồ bày các món ăn cũng bị mượn đi, phỏng chừng trong đó có một bộ phận có đi mà không có về.
Vừa nghe đến còn hơn nửa ngày mới có thể ăn cơm, bụng Bàng Mục như kêu xé trời, “Không cần phiền phức như vậy, tùy tiện nấu chén mì là được.”
Nhưng mà chủ bếp lại là người phi thường thích theo đuổi, “Như vậy sao được?”
Giờ khắc này, mọi người là thật tình hoài niệm thời điểm hành quân, chỉ cần một lời không hợp ngay tại chỗ bắc bếp, trong chốc lát đầu bếp trong quân có thể hầm ra một nồi to cơm heo.
Tuy rằng khó ăn, tốt xấu cũng có thể nhanh chóng lấp đầy cái bụng.
“Được rồi,” Yến Kiêu cười cười, chủ động vén tay áo lên, bắt đầu nhanh chóng an bài đâu vào đấy, “Ngươi đi làm chút mì sợi. Ngươi thì đi đem thịt lừa cắt thành miếng, càng mỏng càng tốt. Ngươi lấy một cân đậu hủ cùng ba quả trứng gà nghiền nát trộn lẫn với nhau…… Trong bọc bọc hành lý của ta có hai cái lọ một hồng một trắng, bên trong là nước cốt lẩu, ngươi đi lấy đến đây, thuận tiện lấy hai cái nồi nấu.”
Chủ bếp cũng nghe qua thanh danh khéo tay của nàng, há miệng thở dốc, rốt cuộc không nhiều lời nữa, đi hai bước lại quay đầu xác nhận với nàng, “Bọc hành lý, chính là cái rương màu bạc mà ngài mang theo?”
Hiện trường đầu tiên là một mảnh tĩnh mịch, sau đó người nghe đại kinh thất sắc đồng thanh hô to: “Không phải!”
Sau nhiều lần giải thích đó là bọc hành lý nào, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí tại hiện trường giống như tràn ngập sự sống sau tai nạn: Muốn mạng mà, thiếu chút có chuyện lớn!
Yến Kiêu nhớ tới hình như phía đông có một hồ nước, bên trong còn chút hoa sen sót lại, lập tức cười nói: “Củ sen ngâm dấm có vị thoải mái thanh tân có thể làm món khai vị, ai đi vớt hai đoạn củ sen lên đi?”
Thật không phụ lòng chờ đợi, Yến Kiêu còn chưa dứt lời, mọi người đã sôi nổi xung phong nhận việc, ngươi tranh ta đoạt, “Ta ta ta!”
Bạch Ninh hưng phấn đuổi nha đầu nhóm ở thôn trang đi, tự đề cử mình nhóm lửa cho Yến Kiêu, kết quả làm ba que củi lửa đổ xuống, lọn tóc mái đầu tiên trong đời bị cháy rụi trong tiếng kinh hô một đám đầu bếp.
Yến Kiêu cười đến rung trời, thiếu chút nữa làm đổ đậu phụ trứng gà vừa mới viên xong xuống mặt đất, vội vàng gọi Đồ Khánh đi vào, “Mau mang người đi, đừng để phòng bếp bị đốt.”
Bạch Ninh khóc không ra nước mắt, vuốt tóc mái của mình, ngửi thấy mùi cháy khét quanh quẩn chóp mũi, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Nhã Âm, tóc ta cháy rồi!”
Không phải chỉ là nhóm lửa sao? Nàng lần trước thấy tiểu Kim, tiểu Ngân các nàng làm rất đơn giản, tại sao đến lúc chính mình làm lại khiến cho nhà bếp bốc lửa?
Đồ Khánh xụ mặt quan sát trong chốc lát, rốt cuộc không nhịn được, phụt cười thành tiếng, Bạch Ninh vừa xấu hổ lại vừa tức giận đuổi theo hắn hết nửa cái sân.
Chưa kể, nàng trông rất giống những kẻ da trắng man rợ ở phương Tây ……
Có một đống người giúp đỡ, tốc độ nấu nướng của Yến Kiêu tăng lên rõ ràng, rất nhanh đã chuẩn bị tốt một bàn cơm chiều phong phú:
Lẩu thịt lừa nửa đỏ nửa trắng, bên trong có bảy tám loại đồ ăn kèm, gồm trứng gà đậu hủ viên, củ sen ngâm dấm… món chính là mì sợi.
Sau khi làm xong nước lẩu mỹ vị, mì được nấu chung với nước lẩu thơm ngon chứa nhiều loại nguyên liệu, tư vị kia, quả thực rất tuyệt!
Chủ bếp trợn mắt há hốc mồm nhìn những nguyên liệu nấu ăn bị hắn coi là chướng mắt vụn vặt, trong chớp mắt biến thành một bàn đầy những món ăn trân quý, cả người như bị đập một cái thật mạnh, lại nhìn Yến Kiêu, không tự giác tràn ngập nỗi kính sợ:
Thật là một đôi tay có sức biến hóa thần kỳ!
Vệ Lam đầy bụng tâm sự nhìn Chúc Khê rời đi, chính mình lại ở đứng sừng sững ở trong gió lạnh, đối mặt với cây tùng lớn, lúc này lôi kéo thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt trở về, sau đó đẩy cửa thì phát hiện mọi người vây quanh một chiếc bàn lớn, vô cùng náo nhiệt ngồi ăn lẩu.
Bên trong tràn ngập hơi nước, tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ*, như thể vụ án vẫn luôn đè nặng trên người chưa từng tồn tại.
*: cười nói sung sướng.
Một tiếng lộc cộc thật mạnh xuyên thấu màn đêm và hơi nước mờ mịt, khiến mọi người quay đầu lại, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện:
Khó trách thừa một bộ chén đũa, thiếu mất cảm tình của một người!
Quả nhiên trời lạnh thì không chịu đói nổi, khiến đầu óc cũng không sử dụng được.
Không biết là ai lên tiếng, Vệ Lam như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngồi xuống bàn trong tiếng hoan nghênh của mọi người, nhìn nồi lẩu sôi ùng ục trước mắt, cười chua xót, “Ta, ta thật sự không có tâm trạng ăn uống.”
Lời còn chưa dứt, Tề Viễn đã gắp cho hắn một gắp lớn thịt lứ tràn ngập hương thơm ngào ngạt, còn vô cùng chu đáo tỉ mỉ pha nước chấm, có nước sốt vừng, rau thơm, hồ tiêu, ớt bột, khuấy vài cái, “Ngươi nói gì?”
“Lộc cộc ~!”
Mùi thơm nồng nặc điên cuồng tập kích vào mặt Vệ Lam, cả ngày cũng chưa ăn cái gì, hắn trầm mặc lắc lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa, hung hăng ăn một miếng to đầy miệng.
Thật thơm.
Quả nhiên ăn no mới có sức làm việc.
Vốn dĩ thời tiết trở lạnh, lượng cơm ăn cũng nhiều hơn, một đám người lao tâm lao lực lăn lộn gần cả ngày, lúc này đều đói quá mức, ai cũng không rảnh nhiều lời, chỉ vùi đầu lùa cơm.
Mãi đến khi còn một phần tư thịt lừa cùng nửa non bát đậu viên, lúc này mọi người mới thả chậm tốc độ, cũng có thời gian hỏi Vệ Lam kết quả.
Vệ Lam dùng chiếc đũa chọc thịt lừa cuộn trong chén, lời ít ý nhiều đem lời của Chúc Khê thuật lại một lần, lại hỏi Bàng Mục, “Đại nhân, ngài có biện pháp sao?”
Bàng Mục chà xát tay, trở nên hứng thú, “Hắn nói mình có bằng chứng? Ngươi biết là cái gì không?”
Vệ Lam lắc đầu, “Ta có hỏi nhưng hắn không nói, chỉ nói đây là lợi thế cuối cùng của hắn, cho dù là ai cũng sẽ không nói. Ta nhìn hắn không giống như nói dối.”
Làm người trong lòng ẩn hình của Phương Lê Tuệ, Chúc Khê rất có thể là người đầu tiên Phương Lê Tuệ bị ngộ hại trừ bỏ nhóm người tham dự, nếu hắn dám trực tiếp tìm Tần tri huyện đánh trống kêu oan, khẳng định sẽ không ngồi chờ chết, chắc chắn sẽ ngầm thu thập chứng cứ.
Nhưng người mấy nhà kia cũng không phải đèn cạn dầu, có người có quyền, lại chiếm tiên cơ, trong tay Chúc Khê rốt cuộc nắm chặt chứng cứ gì?
Bàng Mục khịt mũi, lại nhét một gắp lớn thịt lừa vào trong miệng, nhíu mày nói: “Cáo ngự trạng cũng không dễ dàng giống hắn nghĩ như vậy.”
Sự tình liên quan đến ba quan viên đương chức, trong đó có một vị Lại Bộ Thị Lang, hành vi của Chúc Khê không khác gì châu chấu đá xe, nếu để lộ một chút sơ hở bị người ta bắt được, hắn sẽ bị phản cáo, bị quy tội bôi nhọ thanh danh mệnh quan triều đình.
Còn tội lừa gạt Thánh thượng, hậu quả càng nghiêm trọng.
Tề Viễn nói: “Vệ Lam, nếu không ngươi nói với hắn, bảo hắn hợp tác cùng chúng ta, hai bên liên