Thấy Nhậm Trạch, Yến Kiêu khó tránh khỏi lại nghĩ tới Ngọc Dung, cũng không biết cô nương đáng thương kia hiện giờ như thế nào.
“Tháng trước ta nghe nói nàng xuất gia,” Bàng Mục nói, “Gần đây nàng vội vàng chạy hai nơi, mắt thấy cằm càng ngày càng gầy, cho nên không nói với nàng.”
Gần đây trong thành không có vụ án lớn, khó được yên bình, hai người đã hồi lâu không nói chuyện thoải mái giống như bây giờ, chậm rãi đi dọc theo hành lang dày đặc dây thường xuân.
“Xuất gia?!” Yến Kiêu kinh ngạc nói.
“Bằng không, còn chỗ nào có thể đi?” Bàng Mục giơ tay thay nàng ngăn một dây thường xuân ở đằng trước, thở dài, “Có lẽ chuyện của Nhậm Trạch thật sự làm xúc động lòng người, thánh nhân vẫn chưa giận chó đánh mèo gia quyến của phạm quan cùng hạ nhân, những người đó sống quen trong nhung lụa quán, một sớm cao ốc sụp đổ, có thể đi nơi nào? Nếu lưu lạc bên ngoài, không biết rơi vào kết cục gì, chi bằng thanh đăng cổ phật, tốt xấu có thể bảo toàn một đời an bình.”
Yến Kiêu im lặng không nói, suy nghĩ một lát, “Ta muốn gặp nàng.”
Bàng Mục gật đầu, “Đi thôi, nhưng mấy ngày nữa chính là viện thí, ta không thể thoát thân được, không thể đi cùng nàng.”
Yến Kiêu nhoẻn miệng cười, “Ta cũng không phải người không hay ra cửa, đâu cần lúc nào cũng có người đi cùng?”
“Đồ không có lương tâm,” Bàng Mục chua nói, “Tức phụ người ta đều hận không thể buộc nam nhân ở trên lưng quần, nàng thì lại chẳng quan tâm.”
“Không muốn đi, đuổi đi cũng vô dụng;” Yến Kiêu để tay sau lưng xuống, rung đùi đắc ý nói, “Không muốn ở, cho dù là băm chân, bò cũng phải bò đi.”
Cái loại cảm tình này trước nay đều là lưỡng tình tương duyệt, một bên nhiệt tình chỉ là đơn phương, nếu Bàng Mục đối nàng vô tình, lì lợm la liếm cũng có ích lợi gì? Còn không bằng chuyên tâm phát triển sự nghiệp, làm đệ nhất hào nữ bộ đầu.
Nữ nhân sao, hoặc là sự nghiệp, hoặc là tiền bạc, dù sao cũng phải nắm chặt ở trong tay mới có thể an tâm, không hoảng hốt.
Hiện giờ, nàng có sự nghiệp lãnh song bổng, hình tượng nữ cường nhân.
“Nghe thế, ngộ đạo như vậy,” Bàng Mục không biết nên khóc hay nên cười nói, “Ta xem, nghiễm nhiên là Thiệu lão đầu nhi dạy nàng rồi.”
Yến Kiêu cười khúc khích, “Đừng nói bừa, nhân gia lão gia tử khá tốt, rất chiếu cố ta.”
Bàng Mục hừ hừ nói: “Hắn không có hảo tâm……”
Hai người một đường vừa đi vừa nói, thỉnh thoảng gặp được người nào thì chào hỏi một câu, tuy nói không phải đại sự gì, nhưng chính là cảm thấy thoải mái.
Bàng Mục đưa người về trong viện rồi rời đi, viện thí sắp tới, hắn cũng không thể mặc kệ.
A Miêu cùng tiểu Kim, tiểu Ngân ở trong phòng bếp bận rộn, khí thế ngất trời, nghe thấy động tĩnh thì đều ra nghênh đón, người này hỏi có khát hay không, người kia hỏi có mệt hay không, vừa bưng trà đổ nước vừa đấm lưng niết chân.
“Bận việc gì vậy?” Yến Kiêu cười nói.
“Ngài thật vất vả trở về, lại lấy được chức quan, đây chính là đại sự chưa từng có ở Đại Lộc Triều, tương lai nhất định được ghi chép trong sách sử,” A Miêu mặt đầy hồng quang nói, “Thế nào cũng phải bày tiệc chúc mừng.”
Tiểu Kim tiểu Ngân cũng ở một bên điên cuồng gật đầu, sau khi tin tức được truyền về, không ít người bên ngoài đột nhiên đối xử với bọn họ nhiệt tình hơn, càng có người muốn tiến vào hầu hạ.
Yến Kiêu thanh danh vang dội, toàn bộ người trong tiểu đều đi theo, nước lên thì thuyền lên, đám người A Miêu tự nhiên cao hứng.
Ngày thường luôn có người nói ngỗ tác đen đủi, nữ ngỗ tác càng là âm càng thêm âm, đen đủi càng thêm đen đủi, hiện giờ tốt rồi, sư phụ lắc mình biến hoá thành bộ đầu được thánh nhân khâm điểm, xem bọn họ còn có mặt mũi, can đảm mà nói!
“Cái này không tồi, ta thích.” Yến Kiêu lại hỏi thực đơn, chỉ điểm một hồi.
Nhất thời lại có đại sư phụ ở phòng bếp lớn mang theo thực đơn tới xin chỉ dẫn, càng ồn ào náo nhiệt lên……
Tuy rằng tinh thần phấn khởi, nhưng một đường ngựa xe mệt nhọc, Yến Kiêu cũng mệt đến thảm, ăn cơm xong sau liền ngủ ba canh giờ, một giấc ngủ dậy trời đã tối rồi.
“Sư phụ tỉnh rồi?” A Miêu đang ở gian ngoài gấp quần áo cho nàng, nghe thấy động tĩnh liền nói, “Sư phụ dậy ăn cơm đi.”
“Buổi trưa ăn cơm còn chưa tiêu hóa, trước để đó đi,” Yến Kiêu xoa đôi mắt nói, “Đúng rồi, sáng mai ngươi cùng ta đi ra ngoài một chuyến, nhân tiện kiểm tra công khóa có rơi xuống hay không.”
Sáng sớm ngày kế, Yến Kiêu nửa mộng nửa tỉnh mơ hồ nghe thấy tiếng tằm ăn lá dâu “sàn sạt sàn sạt”, đứng dậy đẩy ra cửa sổ thì thấy, không khí ướt dầm dề ập vào trước mặt, u, trời mưa.
Mưa xuân quý như du (vui vẻ, cao hứng), đây chính là dấu hiệu tốt.
“Sư phụ, phòng bếp nhỏ chiếu theo công thức của ngài làm bánh thịt băm sốt tương cùng tào phớ, nhân lúc còn nóng thì ăn luôn,” A Miêu bưng cơm tiến vào, cười nói, “Ta cố ý dặn dò các nàng cho nhiều tương hơn.”
Chiếc bánh vàng ruộm được phủ dày một lớp nước sốt thịt cay đỏ nâu, bên trong còn có hành lá xanh biếc, khí nóng ùng ục ứa ra, nhìn liền muốn ăn.
“Làm tốt lắm.” Yến Kiêu một bên buộc qua tóc, một bên bớt thời giờ hướng nàng giơ ngón tay cái, trong miệng bắt đầu nuốt nước miếng.
Cái tinh túy nhất của món này là tương, cho nhiều ăn mới ngon.
“Bên ngoài trời còn mưa, sư phụ, hôm nay vẫn đi ra ngoài?” A Miêu thuần thục khéo léo đảo tào phớ lên cho nàng, “Đi ra ngoài ngồi xe hay là cưỡi ngựa? Nếu cưỡi ngựa, ta gọi người chuẩn bị áo tơi.”
Yến Kiêu nhanh chóng rửa mặt, “Ngồi xe đi.”
Đường lớn còn tốt, nếu đường bùn lầy hay có nhiều đá cứng, những đường nhỏ thì không được, vó ngựa chạm xuống bùn có thể làm bùn bắn lên cao vài thước, trong nước không chừng có uế vật gì đó, dầm mưa chạy lại phải thay mất một bộ xiêm y, không có lời.
Tròng lên xe, mang theo ngựa, trời tốt là thời điểm cưỡi ngựa, trời mưa thì ngồi xe, không nên trì hoãn.
Hai thầy trò ăn cơm sáng, sau đó gọi tiểu Lục cùng tiểu Bát xuất phát.
Trận mưa này ôn nhu, không nhanh không chậm giống người hiền lành, hoa dại ven đường bị đè xuống lại nảy lên, giống như động tác lắc đầu duỗi eo để thị uy, nó cũng không giận, tính tình tốt nên một lần lại một lần cúi xuống.
Bàng Mục cho địa chỉ, chỗ đó tên là Yên Hà am, địa phương này có điểm rách nát, nhưng may mà cách Tuấn Ninh phủ không xa, ước chừng ba ngày đến nơi.
Chờ tới khi thực sự ở trước mặt Yên Hà am, Yến Kiêu mới cảm nhận được một cách thiết thực “địa phương có điểm rách nát” trong miệng Bàng Mục là có ý gì:
Một tòa thổ am nho nhỏ, xám xịt, tường vây có mấy chỗ sụp, trong khe hở mọc ra cỏ xanh ngoan cường lắc lư theo gió, thậm chí còn hợp với hình tượng bông hoa mỏng manh.
Tấm bảng viết ba chữ Yên Hà am càng không đáng chú ý hơn, như thể tùy tay nhặt một mảnh gỗ vụn ở bất kì đâu, cọ rửa một chút, rồi viết chữ treo lên, hiện giờ dãi nắng dầm mưa, chữ viết sớm đã loang lổ, vừa rồi thiếu chút nữa bọn họ đã đi qua.
Ni cô mở cửa cụp mi rũ mắt, nghe nói bọn họ tới tìm Vô Ưu thì mang mời vào, cơ hồ không có cảnh giác gì - chỉ là nam nhân không được đi vào.
Trong nháy mắt nhìn thấy Ngọc Dung, Yến Kiêu thiếu chút nữa không dám nhận, bởi vì nữ nhân đen gầy khô quắt trước mắt này cùng Trương gia tiểu thư quang thải chiếu nhân trong trí nhớ quả thực như hai người khác nhau.
Vẫn là Ngọc Dung tiến lên hành lễ trước, “Yến thí chủ.”
Đã lâu không thấy, hơi thở ấm áp nhu hòa trên người cô nương này đã không thấy, Yến Kiêu đột nhiên không biết nên nói gì.
Nói cái gì? Hỏi nàng có sống tốt không? Quá mức châm chọc.
Ngược lại là Ngọc Dung tựa hồ nhìn ra nàng khó xử, bình tĩnh nói: “Đa tạ thí chủ còn nhớ, hiện giờ Vô Ưu trần duyên đã đứt, không có gì không tốt.”
Nhìn đôi tay đen hồng nứt nẻ của nàng, Yến Kiêu có chút chua xót, đột nhiên ma xui quỷ khiến hỏi một câu, “Ngươi hối hận sao?”
Ngọc Dung rũ mắt, thần sắc có chút đạm mạc, “Đã nhập không môn*, tự nên vô dục vô cầu, từ đâu ra hối?”
*: cửa Phật, nói theo những người tu Phật giáo.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn tìm công đạo cho Phương tỷ tỷ, lại chưa từng dự đoán được sau lưng có nhiều ẩn tình như vậy, càng không ngờ đến người đẩy Phương tỷ tỷ vào địa ngục chính là phụ thân của nàng. Người phụ thân mà chính mình vẫn luôn kính ngưỡng, thế nhưng ở sau lưng có ý đồ gϊếŧ người diệt khẩu……
Thánh nhân ban ra ý chỉ chém đầu xét nhà xuống, cả người nàng đều rối loạn, bốn chữ “đại nghĩa diệt thân” như ngàn cân cự thạch đè ở đỉnh đầu, đối mặt với tiếng khóc lóc cùng thóa mạ của người nhà mà không biết nên làm như thế nào cho phải.
Nàng mới chỉ rút một cọng rơm, lại không biết mặt sau rơm rạ hợp với cả một tòa núi lớn lung lay sắp đổ! Ngay lúc cọng rơm được rút ra, núi lớn đổ sập ầm ầm.
Nàng cũng từng nghĩ tới cái chết cho xong việc, nhưng sư phụ Yên Hà am nói cho nàng, thế gian hết thảy đều có nhân quả, tất cả những chuyện này đều đã tích từ lâu, mà người mở ra không phải nàng, cũng sẽ có người khác.
Chậm rãi, Ngọc Dung cũng thông suốt, bắt đầu niệm kinh cho mọi người, cũng bao gồm chính mình.
Nàng thay người giải oan, dường như cũng hại người.
Ngày xưa biểu tỷ nói thấy cơm canh đạm bạc chỉ sợ tránh không kịp, nhưng hôm nay xem ra, nàng đã luyện ra, nước cũng biết gánh, củi cũng biết chặt, ngày ngày mặc áo vải thô, ăn rau xanh đậu hủ, ngược lại cảm thấy so với cẩm y ngọc thực trước kia càng khiến nàng an tâm hơn.
Khi Yến Kiêu định rời đi, quay lại chính điện, dập đầu với tượng Phật, quyên hết tất cả ngân lượng có trên người.
Ngọc Dung chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không cảm tạ, cũng không ngăn trở, cuối cùng hơi hơi hành lễ.
Lúc Yến Kiêu đi, nàng đưa đến cửa, “Vô Ưu hết